Giản Nhược Trầm bị tốc độ thay đổi sắc mặt này làm cho kinh ngạc, những lời dụ dỗ đã chuẩn bị kỹ càng bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
Chả trách có thể làm thuyền phó.
Thì ra là biết nhìn gió bẻ lái!
Quan Ứng Quân hạ súng xuống, liếc nhìn chai thủy tinh đựng đầy đậu vàng: "Anh không biết gì cả, vậy cái này ở đâu ra?"
Thuyền phó cười làm lành, "Chắc là ngài đánh rơi rồi?"
Giản Nhược Trầm: ... Nịnh nọt đến mức này luôn à?
Khóe môi Quan Ứng Quân giật giật, bỏ đồ vào túi đựng vật chứng, hơi nâng cằm: "Đi dừng thuyền."
Tàu hàng lại một lần nữa cập bến.
Cảnh sát chờ sẵn trên thang lên tàu lập tức ùa lên.
Thuyền phó liếc nhìn Quan Ứng Quân vẫn thản nhiên như không, len lén thở phào một hơi.
Người ta nói Cảnh sát Tổ trọng án Tây Cửu Long thanh liêm chính trực, giờ xem ra... cũng thường thôi.
Hừ, dù sao chỗ đậu vàng kia cũng đâu phải của gã, đưa thì đưa, coi như bỏ tiền giải hạn.
Giản Nhược Trầm muốn nói lại thôi, ánh mắt lướt qua vị thuyền phó đang đắc ý kia, mang theo vẻ tiếc nuối khó hiểu.
Ngay sau đó, Quan Ứng Quân bước lên trước, rút còng tay ra, "cách" một tiếng còng thẳng vào cổ tay thuyền phó, "Tội cố ý hối lộ cảnh sát, tội hối lộ."
Hắn vẫy tay với nhóm cảnh sát vừa lên tàu: "Lại đây, dẫn hắn đi."
Thuyền phó bị kéo ra khỏi buồng lái vẫn còn ngơ ngác, đến khi lên tới boong tàu mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839725/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.