Gương mặt Giang Hàm Dục thoáng qua vẻ mờ mịt: "Gì cơ?"
Giản Nhược Trầm: "Preluding."
Từng cơn gió biển gào thét thổi tung mái tóc của hai người.
Tóc mái của Giang Hàm Dục dính nước mắt, bết cả vào khuôn mặt thảm hại và ngơ ngác, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Giản Nhược Trầm.
Cậu ta không hiểu cái thuật ngữ này.
Giản Nhược Trầm ngồi xổm xuống, đối diện thẳng với đôi mắt nâu đen trước mặt: "Mỏ đá Đại Thượng Thác, vitamin B. Cậu có biết gì không?"
Giang Hàm Dục cắn chặt môi dưới, không kiềm được run rẩy, ánh mắt trống rỗng, nghẹn ngào đến mức nói chẳng thành câu: "Rốt cuộc cậu muốn tôi nói gì... tôi đoán không ra... thật sự không đoán ra được."
Khóe môi cậu ta giật giật, cuối cùng ôm lấy mặt, quỳ rạp xuống đất mà bật khóc nức nở.
Quá lớn...
Khoảng cách giữa cậu ta và Giản Nhược Trầm quá lớn rồi.
Giản Nhược Trầm luôn rực rỡ chói lóa như thế.
Đẹp hơn cậu ta, thông minh hơn cậu ta, hiểu biết hơn cậu ta, chọn con đường cũng tốt hơn cậu ta. Từ lúc Giản Nhược Trầm xuất hiện, cậu ta đã bị lu mờ rồi.
Thậm chí cậu ta còn chẳng hiểu nổi câu hỏi của Giản Nhược Trầm, lại càng không nghĩ ra đáp án là gì.
Toàn thân Giang Hàm Dục đều đau nhức.
"Không phải là cậu ta." Giản Nhược Trầm đứng thẳng người dậy.
Quan Ứng Quân quay đầu nói: "Áp giải lên xe."
Cảnh sát quân trang giữ lấy một bên cánh tay Giang Hàm Dục, kéo mạnh cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839726/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.