Giản Nhược Trầm khoác túi đồ câu, nhảy lên ghế sau xe máy của Đỗ Lạc Tân, tay trái nắm chặt thanh kim loại sau yên, "Xong rồi."
Đỗ Lạc Tân vặn tay ga, lao vút về hướng công viên câu cá dã ngoại: "Thu chân lại, chúng ta đi đường tắt."
Vừa kẹp chặt hai chân vào thân xe, Giản Nhược Trầm đã thấy chiếc mô tô quét đuôi, lướt nghiêng vào một con hẻm nhỏ.
Gió lùa qua con hẻm mang theo mùi tanh nồng của cá biển, còn lẫn trong đó là mùi bê tông ẩm mốc.
Cậu nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của Đỗ Lạc Tân, rời rạc, bị gió biển cuốn đi.
Cậu há miệng, nghiêng đầu nhìn những ngôi nhà xi măng trong làng chài cùng những bậc thang chật hẹp, im lặng, không nói một lời.
Thật đáng chết.
Tại sao lại bãi bỏ án tử hình chứ?
Kẻ giết người phải đền mạng.
"Két" một tiếng, mô tô dừng lại ngoài vạch cảnh giới.
Giản Nhược Trầm nhảy xuống xe, giơ thẻ trước mặt viên cảnh sát mặc quân phục canh giữ nơi đó: "Tôi là cố vấn CID."
Viên cảnh sát im lặng giơ tay chào, sau đó nhấc dây cảnh giới lên, ánh mắt lại rơi về người đàn ông mắt đỏ hoe phía sau Giản Nhược Trầm.
Giản Nhược Trầm giải thích: "Anh ta là người phụ trách ở đây."
Rồi cậu quay đầu nhìn Đỗ Lạc Tân, "Chờ ở đây một lát, tôi đi tìm người."
Đỗ Lạc Tân siết chặt nắm tay, khẽ gật đầu.
Mặt nước sông trong Công viên câu cá dã ngoại được bao quanh bởi ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839758/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.