Bát sủi cảo chiên ăn một nửa được đặt trên tủ đầu giường.
Giản Nhược Trầm ngã vào chiếc ghế sofa màu xám mềm mại, gối ôm bằng vải nhung trên ghế vì va chạm mà lăn xuống sàn.
Chiếc sofa trong phòng khách đủ rộng để hai người nằm ngang, đối diện với nó là cửa sổ lớn sát đất nhìn ra cảng Victoria.
Quan Ứng Quân nắm lấy bàn tay bị thương của Giản Nhược Trầm, khoác lên vai mình, tay kia vòng qua eo cậu nâng lên, động tác vừa thô bạo vừa đầy áp chế.
Cảm giác này hoàn toàn khác với lần đầu tiên.
Mức độ chẳng khác gì giữa lái xe và lái... xe*, giữa ăn thịt và "ăn thịt".
(*Chơi chữ: "lái xe" đồng âm một cách ẩn dụ cho hành vi t*nh d*c.) Giản Nhược Trầm mơ màng, nhìn thấy cảng Victoria lắc lư lên xuống trước mắt, vừa cảm thấy no vừa cảm thấy đói, mà phần nhiều là đói. "Sao anh còn chưa xong... Sắp hai tiếng rồi, em hơi đói." Động tác của Quan Ứng Quân khựng lại một thoáng, đôi mắt hắn sâu thẳm chăm chú nhìn người trước mặt: "Gì cơ?" Giản Nhược Trầm: ... "Em không có ý đó." Không phải là cái đói kia. "Em muốn về ăn..." Hai chữ sủi cảo còn chưa kịp nói ra đã bị nghiền vụn giữa những tiếng nức nở, phát ra âm thanh rời rạc chẳng nên câu. Quan Ứng Quân xoa lưng cậu, mồ hôi đã thấm đẫm, hắn có sức lực lớn, chỉ một tay cũng có thể ôm được Giản Nhược Trầm về phòng ngủ, rồi lại cầm sủi cảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839787/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.