Giản Nhược Trầm mặc bộ đồ tác chiến màu đen, bên ngoài khoác áo chống đạn. Vũ khí gắn đầy quanh thắt lưng và ngực, trên đùi còn đeo dây da đựng súng, bên trong cắm một khẩu súng ngắn cùng một con dao quân dụng, chân đi đôi giày bốt quân đội, tóc buộc thành đuôi ngựa, ánh mắt cụp xuống, nhìn thẳng vào Lục Vinh cách một khoảng không gian rộng lớn trong phòng khách.
Bên trong biệt thự nhà họ Lục chỉ bật một vài ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ và ảm đạm. Cánh cửa lớn mở toang, ánh đèn từ khu cảnh quan phía sau đội A rọi vào, chiếu lên những bóng dáng đứng thẳng tắp của các cảnh sát.
Phàm là nơi có chút ánh sáng, đôi mắt của Giản Nhược Trầm dường như biến thành màu vàng sẫm, cho người ta một loại cảm giác như chúng đang phát sáng, kết hợp với gương mặt khác thường ấy, cậu trông giống như một vị thần lại giống quỷ.
Lục Vinh vừa mở miệng định nói, nhưng cổ họng lại cảm thấy ngứa ngáy, hắn liền khựng lại, ho khan hai tiếng đầy bất lực.
Tất Loan Loan cười khẩy, nói: "Xem ra chúng tôi đến không đúng lúc, quấy rầy Lục tiên sinh đang bàn chuyện vượt biên với ai đó rồi."
Lục Vinh bật cười, không hề tỏ ra lúng túng, thậm chí còn từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám cảnh sát đã đối đầu với mình suốt cả năm trời.
So với đám người này, những cảnh sát thuộc Sở Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông từng đấu với hắn trong suốt 5 năm qua quả thật chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839804/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.