Người hơn bốn mươi tuổi chính là chủ cửa hàng này, người chừng năm mươi là bạn của ông ta.
Lúc này hai người đều đứng lên, chủ quán cẩn thận lấy Quan Âm ngà voi xuống, sau đó đặt xuống bàn.
- Tiểu tử, cậu xem đi, tuy nhiên không được sờ lung tung.
Chủ quán khẽ cười nói, Trương Dương gật đầu.
Hắn không có bất kỳ mối phản cảm nào với chủ cửa hàng. Bản thân bức điêu khắc này vốn rất mỏng manh. Dùng tay chạm vào trưc tiếp, hay không chú ý, rất có thể làm xây xát.
Bọn Mễ Tuyết và Hồ Hâm cũng vây bên người Trương Dương, tò mò nhìn Quan Âm bằng ngà voi bày trên chiếc bàn trước mặt.
Kể ra, bức Quan Âm này cũng không đến nỗi. Chạm trổ tinh xảo trông rất sống động. Cho dù bọn Mễ Tuyết là những người ngoài nghề, không hiểu mấy về những thứ này, lúc này cũng thấy vô cùng đẹp, tôn quý.
Trương Dương cẩn thận nhìn, ánh mắt của hắn, cũng từ từ sáng lên.
Quan sát gần, hắn có thể khẳng định Quan Âm ngà voi này chính là thứ đồ kiếp trước thuộc về hắn. Không chỉ là bề ngoài, hình dáng hoàn toàn giống. Trên thân hai bức Quan Âm này, đều có một chỗ thiếu sót nhỏ.
Chỗ thiếu sót này, cũng giống nhau như đúc.
- Ông chủ, giá bức điêu khắc ngà voi này bao nhiêu?
Nhìn một lúc, Trương Dương ngẩng đầu, hỏi ông chủ quán một câu.
Chủ quán mỉm cười, quan sát bọn họ. Nghe nói vậy cũng thoáng sửng sốt. Ông ta không ngờ Trương Dương chưa hỏi gì, liền trực tiếp hỏi giá.
- Ba mươi nghìn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-thanh-thu/623716/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.