Trinh phi nương nương lo bảo vệ nữ nhi, vốn không nghĩ đến chuyện này.
Vừa bị Tần Lam Nguyệt nhắc nhở, lúc này bà ta mới giật mình.
Mục Dã không thể ngăn nổi miệng mình như thói quen, nếu là bình thường thì không có ai tính toán.
Nhưng bây giờ tình thế vô cùng căng thẳng, đặc biệt là cái danh xưng tiện nhân này, nếu như dùng nó để nhục mạ riêng những kẻ hạ nhân thì cũng không sao, mà Mục Dã lại nhục mạ cả Thái hậu nương nương và Hoàng thượng, Hoàng hậu.
Tần Lam Nguyệt là nhi tức của hoàng thất, Mục Dã trách mắng nàng ấy giống như là đang trách mắng cả hoàng thất.
Đây là đại tội.
“Nhìn dáng vẻ của Trinh phi có vẻ đã nghĩ thông suốt rồi.” Tần Lam Nguyệt nói: “Ở trước mặt Thái hậu nương nương và phụ hoàng mà nàng ta không biết thu liễm, ta chỉ đánh nàng ta một cái tát, đã là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất rồi.”
“Nếu như Trinh phi nương nương không phục, có thể đánh trả lại.
Nhưng mà Trinh phi lấy danh nghĩa gì để đánh lại đây?” Giọng điệu của nàng khiến người khác phải tức chết: “Ủng hộ Mục Dã nhục mạ hoàng thất? Ôi, Công chúa Bắc Lục khác biệt thật đấy, tính tình thẳng thắn, đúng là bậc anh hùng.
“Ngươi!” Trinh phi thấy nàng lôi cái danh Công chúa Bắc Lục ra nói, sắc mặt vô cùng khó coi.
Cũng bởi vì thân phận của bà ta là Công chúa Bắc Lục, cho nên dù đã có một nhi tử và một nữ nhi, bà ta cũng không thể nhận được sự sủng ái của Hoàng thượng.
Nếu như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305191/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.