Tần Lam Nguyệt nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Tô Điểm Tình, tâm trạng nàng thoải mái không ít.
Hắc Liên Hoa phát tác dụng, chứng tỏ Tô Điểm Tình coi như phế rồi.
Trận cá cược hào nhoáng này, nàng đã thắng một nửa.
Sau khi sự uy hiếp lớn nhất của Tô Điểm Tình dừng lại, Tần Lam Nguyệt cởi áo choàng ra, dùng dao cắt thành mảnh vải, quấn quanh trên người Bạch Mai một vòng, rồi làm thành dải cầm máu, buộc chặt mấy chỗ động mạch lớn của nàng ta.
“Không thể nào.” Tô Điểm Tình không thể tin được.
Nhiều lần chịu thiệt thòi dưới tay Tần Lam Nguyệt, nàng ta đã học được cách khôn ngoan và không đến gần nàng nữa.
Vừa nãy trong quá trình giết nàng, Tô Điểm Tình có thể chắc chắn bản thân hoàn toàn không bị dính vào góc áo của Tần Lam Nguyệt.
Rốt cuộc tại sao nàng ta lại trúng độc được? “Ngươi nghĩ không thể thì sẽ là không thể sao? Thật buồn cười, chẳng qua là do người nông cạn mà thôi.
Sau khi Tần Lam Nguyệt dùng châm bạc giữ lại huyệt chính của Bạch Mai, nàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Điểm Tình: “Người nghĩ rằng, cách xa ta một chút thì sẽ không trúng chiêu sao? Rốt cuộc là ai đã đưa ra những lý thuyết như vậy cho ngươi?”
“Ta không thể đến gần ngươi, cho nên ta đã rắc rượu thuốc độc vào không khí.
Lúc người nghe thấy cái tên Đông Phương Lý, ngươi cảm thấy hồi hộp, hơi thở sẽ trở nên rất vội.
Khi con người căng thẳng, tần suất thở sẽ nhanh hơn, hít thở càng nhiều thuốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305318/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.