Edit: Tiểu Khánh
Thanh giang nhã xã mưa sơ tình, thu hương xuy triệt cao đường hiểu.*
(*Hai câu thơ trong bài Thủy Long Ngâm của Ngô Vịnh đời nhà Tống. Ý đại khái: tới huyện Thanh Giang, vừa vặn gặp hôm trời đang mưa to bất chợt tạnh, buổi sớm tinh mơ hương hoa theo gió mùa thu hiu hiu thổi vào phòng khách.)
Trên bàn gỗ lim bày bàn cờ, bên cạnh là trà cụ bằng bạch ngọc. Bếp nhỏ đun trà, quả là phong nhã.
Trong giấc mộng có mùi hương thoang thoảng bay tới.
Mùi hương hoa nhài…
… Đợi chút, đây là?!!
“Ngươi tỉnh rồi?” Giọng nói như suối trong vang lên bên tai, Phó Lan Quân thoáng cái liền tỉnh táo. Hắn ngồi bật dậy, còn chưa thẳng người bỗng chợt cảm thấy trán đau đớn.
“Á – ” Người ngồi bên giường xoa trán, tức giận nói, ngươi định mưu sát à?
“Xin lỗi, xin lỗi!” Phó Lan Quân vội xin lỗi Cửu Gia.
Xoa trán, ánh mắt Cửu Gia nhìn Phó Lan Quân đầy ai oán.
Ta đúng là mắc nợ ngươi, bị ngươi đụng phải đến hai lần! Không biết lần này cái trán có bị va thành một cục u lớn hay không nữa, đau chết mất!
“Ta xin lỗi tiên sinh.” Hắn vén chăn lên, định xuống giường.
Cửu Gia lại đưa tay ấn hắn về giường: “Độc của ngươi vừa giải, đừng đứng lên.”
“Độc?” Phó Lan Quân cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện không nhớ ra cái gì.
“Đêm qua ta lên núi trúc chặt trúc, thấy ngươi dở sống dở chết nằm dưới đất. Phát hiện ngươi bị rắn độc cắn, liền cõng ngươi về, còn giải độc cho ngươi.” Y đắp lại chăn cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-yeu-luc/565341/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.