Sắc mặt Chu Thần An lạnh hẳn, đuôi mắt nhướng cao, lộ ra vẻ sắc bén.
Trên màn hình, đúng lúc hiện đoạn chat khác của tài khoản kia.
“Thông tin này chắc chắn chứ?”
Lâm Khác trả lời đầy tự tin: “Chắc chắn, tôi là bạn học cùng lớp với cô ta, cũng là người chứng kiến sự việc.”
Giờ đây, dù cho chỉ là trên mạng, mọi hành vi vu khống đều phải trả giá.
Lâm Khác cúi đầu, biết công việc hiện tại của mình rất sợ bị khiếu nại, không dám tiếp tục giả vờ như không có gì xảy ra.
Giờ thì nhân chứng, vật chứng đầy đủ, cậu ta không còn đường chối cãi.
09
Buổi họp lớp kết thúc, Chu Thần An đưa tôi về.
Trên đường về, chúng tôi bắt gặp một xe hàng rong bán bỏng ngô kiểu cũ, cậu ấy xuống xe mua một túi thật to, quay đầu lại vẫy tay với tôi: “Quãng đường này, mình đi bộ về đi.”
Tôi còn chưa kịp cảm ơn chuyện của Lâm Khắc, bèn theo cậu ấy xuống xe, tiện miệng hỏi: “Cậu vẫn còn thích ăn bỏng ngô à?”
Chu Thần An bốc một nắm đưa cho tôi, cười đáp: “Ừ, tớ là người trọng tình cảm mà.”
Tôi liếc nhìn cậu ấy một cái.
Cậu ấy thản nhiên, như thể câu vừa rồi chỉ là lời vô tâm, không mang theo bất kỳ hàm ý nào.
Chúng tôi vừa ăn bỏng ngô, vừa sánh vai bước đi.
Đi rất chậm, như thể cả hai đều không muốn quãng đường này kết thúc quá nhanh.
“Sau này cậu sẽ ở Bắc Kinh thường xuyên à?” Chu Thần An hỏi.
Tôi gật đầu: “Tớ đã tìm được việc, nhà cũng thuê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-game-nhung-cung-thua-em/2741954/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.