Xung quanh lập tức yên tĩnh đến mức quái lạ, Thẩm Phóng khẽ nheo mắt, như thể ngay cả những hạt bụi lơ lửng cũng ngừng trôi. Cổ họng anh khô khốc, rất lâu không nói nổi một câu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Nhất Mai bấu chặt ống nghe, nhìn chằm chằm sợi dây điện thoại rối tung, cuối cùng mới đợi được câu trả lời khàn khàn từ anh
“Tôi sẽ không gặp em.”
Dứt lời, anh dứt khoát gác máy.
Đêm hôm đó, một trận mưa bão ập xuống, trời đất gầm rú, mưa mùa hè trên cao nguyên rốt cuộc cũng giáng xuống trong tiếng sấm chớp dữ dội.
Sáng hôm sau, lính gác cổng mang đến tin nhắn cho Thẩm Phóng: Triệu Nhất Mai đã rời đi từ sáng sớm, để lại cho anh một phong thư. Chiếc phong bì giấy nâu mỏng, nhàu nhĩ, không rõ cô kiếm từ đâu.
Anh ngồi một mình trên giường trong ký túc xá, duỗi thẳng đôi chân, chậm rãi mở phong thư.
Một tấm ảnh rơi ra. Trong khung cửa sổ cũ của căn biệt thự nơi anh từng sống hai mươi năm, đầy sân là hoa hồng rực rỡ, dưới ánh nắng gay gắt, nở nhiệt liệt mà vô úy.
Tuổi trẻ bồng bột, tay trắng, nhưng trong tim lại chứa đầy dũng khí.
Mặt sau tấm ảnh là nét chữ tươi sáng của cô, viết tám chữ: “Triêu triêu tuế tuế, bình an hỉ lạc.”
Hàng vạn lời trân trọng và vĩnh biệt, đều gói gọn trong tám chữ ấy.
Bàn tay buông thõng của Thẩm Phóng nắm chặt lại, cảnh chia ly lần lượt vụt qua trước mắt. Anh nện mạnh một quyền lên bức tường dày, bụi phấn rơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-dai-dang-dang-luc-diec-ca/2915234/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.