🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Xung quanh lập tức yên tĩnh đến mức quái lạ, Thẩm Phóng khẽ nheo mắt, như thể ngay cả những hạt bụi lơ lửng cũng ngừng trôi. Cổ họng anh khô khốc, rất lâu không nói nổi một câu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Triệu Nhất Mai bấu chặt ống nghe, nhìn chằm chằm sợi dây điện thoại rối tung, cuối cùng mới đợi được câu trả lời khàn khàn từ anh

“Tôi sẽ không gặp em.”

Dứt lời, anh dứt khoát gác máy.

Đêm hôm đó, một trận mưa bão ập xuống, trời đất gầm rú, mưa mùa hè trên cao nguyên rốt cuộc cũng giáng xuống trong tiếng sấm chớp dữ dội.

Sáng hôm sau, lính gác cổng mang đến tin nhắn cho Thẩm Phóng: Triệu Nhất Mai đã rời đi từ sáng sớm, để lại cho anh một phong thư. Chiếc phong bì giấy nâu mỏng, nhàu nhĩ, không rõ cô kiếm từ đâu.

Anh ngồi một mình trên giường trong ký túc xá, duỗi thẳng đôi chân, chậm rãi mở phong thư.

Một tấm ảnh rơi ra. Trong khung cửa sổ cũ của căn biệt thự nơi anh từng sống hai mươi năm, đầy sân là hoa hồng rực rỡ, dưới ánh nắng gay gắt, nở nhiệt liệt mà vô úy.

Tuổi trẻ bồng bột, tay trắng, nhưng trong tim lại chứa đầy dũng khí.

Mặt sau tấm ảnh là nét chữ tươi sáng của cô, viết tám chữ: “Triêu triêu tuế tuế, bình an hỉ lạc.”

Hàng vạn lời trân trọng và vĩnh biệt, đều gói gọn trong tám chữ ấy.

Bàn tay buông thõng của Thẩm Phóng nắm chặt lại, cảnh chia ly lần lượt vụt qua trước mắt. Anh nện mạnh một quyền lên bức tường dày, bụi phấn rơi rào rào.

Thanh xuân ở thượng du, mây trắng bay xa, chó dại và hải âu.

Giờ ăn trưa, trong nhà ăn, Thẩm Phóng nghe tin tức: đường núi ra ngoài do mưa lớn đã sạt lở đất đá, toàn bộ xe cộ bị chặn lại. Có du khách bị vùi dưới tảng đá, có người chết tại chỗ, có cả đoàn mất tích, phải khẩn cấp tổ chức cứu hộ.

Anh vừa bước qua cửa nhà ăn, cả người như bị sét đánh, bước tiếp theo không thể nhấc nổi. Anh lập tức quay người, va vào một đồng đội đi tới. Miệng vội nói xin lỗi, chân thì không ngoái lại, cắm đầu chạy ra ngoài.

“Ê, Phóng ca, đi tìm hồn à?”

Anh chủ động xin với đội trưởng, yêu cầu tham gia đội cứu hộ. Đội trưởng nửa cười nửa nghiêm, vốn đã nghe tin hôm qua có một cô gái xinh đẹp tới tìm Thẩm Phóng, bèn trêu:
“Lo cho bạn gái nhỏ hả? Vậy sao không chịu gặp người ta? Khu tập thể gia đình chẳng phải bỏ trống lâu nay sao.”

Thẩm Phóng đứng nghiêm, dứt khoát chào quân lễ, lặp lại yêu cầu. Giọng anh kiên định, ánh mắt thẳng thắn:
“Gia quốc thiên hạ. Nếu ngay cả người mình yêu thương nhất cũng không bảo vệ nổi, thì không nhà, không nước, không thiên hạ. Tôi cũng không xứng làm đàn ông.”

“Chẳng vui chút nào.” Đội trưởng phất tay, “Đi đi đi.”

Thẩm Phóng lập tức lao vào cơn mưa tầm tã ngoài kia.

“Gấp gì mà gấp, quay lại! Còn kỷ luật không?”

Anh giật mình, hít sâu, buộc mình bình tĩnh, trở lại trước mặt đội trưởng, một lần nữa nghiêm trang chào.

Đội cứu hộ nhanh chóng tập hợp. Hai xe chở lính rầm rập xuất phát. Tay lái của Thẩm Phóng vững vàng, nhấn ga hết cỡ, xe jeep gầm rú lao băng băng qua núi đồi. Cần gạt mưa quét loạn xạ trước mắt, tiếng mưa đập ầm ầm khắp thung lũng.

Giữa trời đất mù mịt, người anh muốn tìm lại không biết trôi dạt nơi nào.

Không rõ chạy bao lâu, đoàn cứu hộ mới tới vùng lở đất nghiêm trọng. Nghe nói du khách ngã từ đỉnh núi đã bị chôn dưới đá tảng, mùi máu tanh lan trong không khí, vết máu bị mưa cuốn loang khắp nơi. Một hàng dài xe chờ ra núi mắc kẹt trước đoạn sạt lở, không dám tiến, cảnh tượng hỗn loạn.

Lính cứu hộ ào xuống xe, bắt đầu đưa người bị thương, tìm kiếm nạn nhân. Thẩm Phóng cùng đồng đội lo di chuyển phương tiện. Con đường sẽ phải phong tỏa một thời gian, còn bao giờ thông, chỉ có thể ngửa mặt hỏi trời.

Anh kiểm tra từng xe một. Không xa có chiếc xe đen, tài xế là người bản địa, nhìn dáng vẻ là lái xe dù lâu năm.

“Ôi chao, đồng chí bộ đội, mau qua cứu mạng!”

Thẩm Phóng chạy tới, theo hướng tay ông ta chỉ

Triệu Nhất Mai co quắp trên ghế sau, ý thức mơ hồ, khẽ r*n r*.

Anh lập tức kéo cửa, gằn giọng hỏi:
“Cô ấy sao vậy?”

“Tạ ơn trời phật gặp được các anh. Con bé dính mưa, lại thêm phản ứng cao nguyên, rất nặng. Tôi chẳng có oxy dự phòng. Xe cứu thương không vào được, mà xe chúng tôi lại bị đá đè, đi không nổi.” Ông chú thở dài.

Thẩm Phóng rút bộ đàm, lập tức gọi y tế.

“Xe cứu thương đang trên đường,” bên kia trả lời, “nhưng không vào nổi.”

Tài xế lẩm bẩm:
“Đừng xảy ra chuyện gì, bạn trai nó là người ngoại quốc, còn đang chờ ngoài kia, tôi không dám đụng vào…”

Nghe tới “bạn trai”, Thẩm Phóng khựng lại một thoáng.

Rồi anh ép mình tỉnh táo, hỏi:
“Có số liên lạc của bạn trai cô ấy không?”

Tài xế lắc đầu. Thẩm Phóng đưa tay vào túi áo Nhất Mai, lấy điện thoại ra. Màn hình khóa, anh cau mày, nhập ngày sinh của cô – sai.

Anh dừng một chút, nhập ngày sinh của mình: 0131 máy mở.

Trong nhật ký cuộc gọi gần đây có một số quốc tế. Anh bấm gọi. Rất nhanh, Nam Sơn bắt máy:
“A May.”

“Hello.” Thẩm Phóng mặt không đổi, dùng tiếng Anh nói, “Anh có quen chủ nhân chiếc điện thoại này không? Hiện cô ấy bị phản ứng cao nguyên nghiêm trọng, rất nguy kịch, cần cứu thương hỗ trợ. Xin hỏi anh đang ở đâu?”

Nam Sơn sững sờ, vội hỏi:
“Anh là ai?”

“Người của quân đội. Tôi phụ trách cứu hộ. Hy vọng anh phối hợp.” Giọng Thẩm Phóng gọn gàng, dứt khoát.

Nam Sơn không biết đó chính là Thẩm Phóng, chỉ một lòng lo lắng cho Triệu Nhất Mai:
“Được.”

Trong cơn mơ mơ hồ hồ, Triệu Nhất Mai cảm giác có người nhẹ nhàng bế mình lên. Thân nhiệt người ấy nóng rực như lửa, trong khi cô đã bắt đầu sốt, lại chỉ thấy hơi thở của anh càng khiến người ta bỏng rát. Người này… là làm bằng lửa sao?

Cô gắng mở mắt, liền chạm phải một đôi mắt đen thẳm, yên lặng như hồ sâu. Cô ngẩn người, nghi ngờ chính mình vì sốt mà mê sảng, bởi đôi mắt ấy đã không biết xuất hiện trong giấc mơ của cô bao nhiêu lần.

Mày như kiếm dựng, mắt sáng như sao, phong tư khắc vào xương cốt.

Triệu Nhất Mai gần như chắc chắn: hoặc là mình đã sốt đến lú lẫn, hoặc là do phản ứng cao nguyên quá nặng, mới xuất hiện ảo giác như hồi quang phản chiếu. Cô lẩm bẩm:
“Thẩm Phóng, sao anh cứ như bóng ma mãi không chịu buông tha thế…”

Anh biết cô đã tỉnh, nhưng nghe không rõ cô nói gì. Chỉ cúi đầu gọi tên:
“Triệu Nhất Mai.”

Cô gắng nâng tay, chạm lên gương mặt anh. Trên đó toàn là nước mưa, lạnh buốt, nhưng sống mũi cao, đôi môi mím chặt, xương cằm cứng cáp — tất cả đều là anh.

Triệu Nhất Mai nhất thời không phân rõ thật giả, lại hỏi:
“Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Phóng siết chặt nắm tay, trong lòng không ngừng hít sâu để kiềm chế. Máu nóng trong người rần rật, cuối cùng cũng dần dịu xuống. Anh chỉ liếc cô một cái, lạnh nhạt nói:
“Làm nhiệm vụ.”

“Thẩm Phóng, là anh thật sao?”

Anh khẽ thở dài:
“Là anh.”

“Anh rốt cuộc cũng chịu gặp em rồi à?”

Anh cởi áo khoác phủ lên người cô, rồi cõng cô trên lưng, vượt qua đống đá lở trước mặt. Mỗi bước đều giẫm trên bờ vực nguy hiểm. Trên đỉnh núi xa xa, sấm sét liên tiếp xé trời, ánh sáng lóe chói cả đất trời.

Mọi người đều rùng mình một cái, còn anh thì cúi thấp người, bò qua, trên đầu là đá vụn ầm ầm lăn xuống. Phía sau có người hét thất thanh, nhưng anh không ngẩng lên, chỉ trầm giọng quát:
“Bám chặt lấy anh.”

Trên lưng cõng cả một cơ thể, anh vẫn dẻo dai linh hoạt. Trong khoảnh khắc sinh tử, anh nghiến răng bật người, sức bật nơi đôi chân nổ tung, lao vút lên, sượt qua đá rơi trong gang tấc.

Cô nghe anh nói:
“Anh đưa em về.”

Lại một tia sét nữa bổ xuống.

Khoảnh khắc đó, Triệu Nhất Mai hoàn toàn tỉnh táo. Cô vươn tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận nhịp tim nơi lồng ngực, từng nhịp, từng nhịp, mạnh mẽ, chân thực, như mùa hè năm ấy.

Cô rốt cuộc hiểu, đây không phải mơ, chẳng phải thiên đường hay địa ngục, mà là nhân gian.

Bao năm cách trở, đi đâu cũng vậy, chỉ cần có anh, cô luôn có thể bình an trở về.

Vượt qua vùng trọng điểm sạt lở, anh cõng cô chạy băng băng trong mưa. Trận mưa xối xả làm cả người anh ướt sũng. Thân thể Nhất Mai dần rũ xuống, cánh tay từ cổ anh trượt xuống buông lỏng.

Hơi thở cô gấp gáp, mắt dần khép lại.

Anh cảm nhận sự suy yếu của cô, mắt nhìn thẳng phía trước, bước chân chậm lại. Một bước sa vào vũng nước, bùn bắn tung tóe, anh chợt mở miệng:
“Này, Triệu Nhất Mai.”

“Em còn nợ anh một mạng, anh chưa bắt em trả đâu.

“Em tỉnh lại cho anh.

“Triệu Nhất Mai.

“……”

“Triệu Nhất Mai,” anh vẫn nhìn chằm chằm phía trước, dù nơi đó đã trắng xóa vì mưa. Giọng anh gằn từng chữ, dữ dằn:
“Em mà không tỉnh, tin không anh vứt em xuống đây luôn?”

Đường đường thiếu gia họ Thẩm, năm xưa từng đứng trên bậc thang, lạnh lùng ném hết hành lý của cô xuống hồ nước.

Mà giờ đây, tất cả anh cầu xin, chỉ là cô gái phía sau mở mắt trở lại.

Không biết chạy bao lâu, khi gần như kiệt sức, cuối cùng anh cũng gặp được đội cứu hộ mà Nam Sơn gọi tới. Xe cứu thương dừng lại, nhân viên y tế nhanh chóng đón lấy Triệu Nhất Mai khỏi lưng anh.

Nam Sơn nhảy xuống từ xe, cúi người thật sâu trước Thẩm Phóng, chân thành nói:
“Cảm ơn anh.”

Anh ngẩng đầu nhìn Nam Sơn một cái. Chỉ một ánh mắt ấy, Nam Sơn bỗng hiểu ra điều gì, kinh ngạc buột miệng:
“Anh…”

Bên cạnh, bác sĩ lớn tiếng hỏi:
“Thưa sĩ quan, anh có cần đi viện cùng không?”

“Không cần.” Anh lắc đầu, chỉ về con đường vừa tới. “Tôi còn nhiệm vụ.”

Rồi quay sang Nam Sơn, bình thản dặn:
“Chăm sóc cô ấy.”

Nói xong, anh xoay lưng, phất tay, chẳng ngoái lại, lao thẳng vào màn mưa mịt mù.

Anh không hề nói lời tạm biệt.


Triệu Nhất Mai ngồi trên chuyến bay từ Bắc Kinh trở lại San Francisco, lắng nghe tiếng động cơ quen thuộc, cảm thấy nửa mùa hè vừa rồi như một giấc mộng dài.

Nam Sơn lái chiếc SUV ra khỏi bãi đỗ, lại trả phí đắt đỏ. Khi chờ ra cổng, anh mở radio, đúng lúc nghe phát thanh viên nói ca sĩ mà Nhất Mai yêu thích vừa phát hành album mới.

Nam Sơn cười:
“Tháng sau cô ấy sẽ diễn ở Los Angeles, khó khăn lắm mới mua được vé VIP.”

“Còn đôi giày cao gót em đặt trước khi rời đi, anh cũng đã mua rồi.

“Bạn anh vừa nhắn tin, bảo San Francisco mưa cả tuần liền. Vậy mà ngay khi chúng ta về, trời đã nắng.”

Xe SUV lướt êm trên đại lộ ngập nắng của California, đèn xanh thông suốt, đường hoa rực rỡ hai bên. Trẻ con tóc vàng mắt xanh ăn kem cười trong trẻo như thiên thần. Trong xe vang lên When We Were Young – đây mới là cuộc sống của cô.

“Đúng rồi, tối muốn ăn gì?” Nam Sơn hỏi, “Ý? Pháp? Hay Nhật?”

Cô hạ cửa kính, gió ùa vào. Triệu Nhất Mai nhìn sâu vào mắt Nam Sơn, một đôi mắt đẹp đến vậy.

“Về nhà anh đi.” Cô nói.

Nam Sơn khựng lại, xe chồm nhẹ về phía trước. Anh nghiêng đầu, đối diện ánh mắt điềm tĩnh của cô.

Nam Sơn sống một mình trong căn hộ cao cấp, có người dọn dẹp định kỳ, nên dù đã nửa tháng không về, phòng vẫn sạch sẽ tinh tươm.

Hai người cùng ra siêu thị mua cả đống nguyên liệu tươi. Nam Sơn khăng khăng tự tay xuống bếp, không cho cô làm gì. Triệu Nhất Mai rảnh rỗi, chỉ biết cuộn mình trên sofa xem phim, mí mắt dần nặng trĩu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.