Giang Hà bĩu môi, hỏi ngược lại:
“Vậy thì chị vì sao lại ở bên anh ta?”
Triệu Nhất Mai cụp mắt xuống, không trả lời. Không biết qua bao lâu, Giang Hà ngáp dài một cái, ôm gối nghiêng người ngã xuống giường của Nhất Mai, lúc ấy cô mới thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói:
“Vì đôi mắt của anh ấy. Anh ấy có một đôi mắt rất đẹp.”
Lông mày kiếm vút lên, mang theo phong lưu.
Nhất Mai quay đầu, đối diện với gương mặt thản nhiên của Hà Tích Tích. Cô lạnh lùng nhìn Nhất Mai, ánh mắt như nhìn thấu cả tâm can.
“Loại người như các cậu, thật sự rất tàn nhẫn.” cô nói.
Nhất Mai nhướng mày:
“Loại người nào?”
“Con cưng của ông trời, sinh ra đã có tất cả, cho nên chẳng biết trân trọng.” Hà Tích Tích nói, “Triệu Nhất Mai, nếu cậu vốn dĩ không thể yêu một người, thì đừng bao giờ cho người ta bất cứ hy vọng nào.”
Nhất Mai không chút biểu cảm, lướt qua cô mà đi.
Sau đó, Nhất Mai đăng trên Facebook một bức ảnh chụp chung với Nam Sơn. Hai người ngồi trên bãi biển, phía sau là biển cả mênh mông.
Từ lâu Tống Kỳ Lâm đã kết bạn với cô, anh để lại bình luận:
“Sunshine.”
Nhất Mai trả lại một icon mặt cười lớn, sau đó Tống Nhị nhắn riêng cho cô:
“Không hiểu sao, nhìn em có bạn trai, anh lại thấy kiểu cảm giác hỗn tạp như gả con gái đi vậy.”
“Bớt chiếm tiện nghi đi,” Nhất Mai đáp, “ít tự nhận vơ vai vế đi.”
“Tốc độ thời gian vùn vụt, không chờ ai cả.” Tống Kỳ Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-dai-dang-dang-luc-diec-ca/2915233/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.