Khi Triệu Nhất Mai về đến nhà, vừa đẩy cửa ra đã thấy Triệu Thanh Đồng ngồi trên sofa, mặt mày rạng rỡ cùng mấy vị phu nhân nhà giàu nhàn nhã uống trà. Bà quàng chiếc khăn lụa Hermès mới nhất, mặc áo sơ mi lụa trắng, mái tóc chải chuốt gọn gàng, thần sắc hồng hào.
Thấy Nhất Mai, bà không hề có vẻ áy náy, ngược lại còn mỉm cười vẫy tay:
“Con gái mẹ cuối cùng cũng chịu về rồi.”
Nhất Mai quá hiểu mẹ mình. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô đã biết mình bị lừa. Nhưng vì có khách, cô đành nuốt giận vào trong, nở nụ cười bước vào phòng khách, ngoan ngoãn chào hỏi:
“Cháu chào các dì, đã lâu không gặp.”
“Ôi, học trò giỏi của chúng ta đây rồi, lại đây ngồi cạnh dì nào.”
“Vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn lại thông minh, thật là khiến người ta hâm mộ. Con trai dì mà được bằng nửa cháu thì tốt biết mấy.”
“Đừng khiêm tốn nữa, con trai chị chẳng phải tốt nghiệp Wharton sao? Nhất Mai, con còn nhớ anh Tiểu Vũ của con không, hồi nhỏ hai đứa còn cùng học đàn piano đấy.”
Nhất Mai chỉ lặng im nhìn chằm chằm vào khay bánh ngọt tinh xảo trên bàn trà, không nói một lời.
Đợi đến khi buổi trà chiều kết thúc, các phu nhân lần lượt ra về. Nhất Mai theo mẹ ra tiễn khách, cử chỉ cứng nhắc, như con rối bị giật dây. Khi khách đã đi hết, hai mẹ con đứng đối diện nhau trong lối nhỏ ngoài vườn.
Nhất Mai hít sâu một hơi:
“Mẹ lừa con.”
Triệu Thanh Đồng lại hỏi ngược:
“Chẳng lẽ con mong mẹ thật sự bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-dai-dang-dang-luc-diec-ca/2915237/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.