Nhưng cô hiểu, Thẩm Phóng nói đúng. Cô vốn chẳng có tư cách gì cả. Cô là gì chứ? Chỉ là gánh nặng mà Triệu Thanh Đồng phải mang theo thôi.
“Thẩm Phóng, em hận anh…” Cô ôm chặt lấy cánh tay mình, bật khóc nức nở.
Thì ra yêu một người đến tận cùng, thật sự có thể biến thành hận.
Đêm đó, Triệu Nhất Mai tự nhốt mình trong phòng. Giữa chừng, Triệu Thanh Đồng mặt mày u ám, sai quản gia gõ cửa:
“Tiểu thư, mời xuống ăn cơm. Dù gì hôm nay cũng là đêm giao thừa, cả nhà phải hòa thuận mà ăn bữa cơm đoàn viên.”
Nhất Mai đột ngột bật cửa, sải bước xuống lầu, cố tình cất giọng thật to và lạnh lùng:
“Bác Trần nói đúng, giao thừa là ngày đoàn tụ của gia đình. Tôi thấy nên mau chóng ăn cơm, rồi sớm tiễn cô Trần Sa về, con gái ở ngoài muộn thế này, nhà người ta sẽ lo lắm.”
Lời cô ám chỉ rõ ràng: Trần Sa chỉ là người ngoài, chỉ là khách mà Thẩm Phóng dẫn về, không hơn không kém. Nhưng trong lòng cô biết, bản thân chỉ đang tự lừa dối mình thôi.
Nếu chỉ là khách, tại sao anh lại đưa về đúng đêm giao thừa, lại còn xách theo bao nhiêu quà cáp ra mắt cha mẹ?
Quản gia lúng túng, không biết đáp thế nào. Chỉ nghe Thẩm Phóng lạnh giọng:
“Cô ấy tối nay sẽ ở lại đây.”
“Cô ta không đi đúng không?” Nhất Mai bật cười vì tức, gật đầu: “Được, vậy tôi đi.”
Miệng nói vậy, nhưng thân thể lại không nhúc nhích. Cô trừng mắt nhìn Thẩm Phóng, thẳng lưng đứng chặn như con thú nhỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-dai-dang-dang-luc-diec-ca/2915238/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.