Không phải mối tình nào cũng xứng đáng được gọi là “kiếp này gặp được nhau, hẳn là kiếp trước đã ngoái đầu nhìn nhau đến trăm ngàn lần”; không phải ai khiến tim bạn rung động cũng có thể được gọi là “tri kỷ”.
Triệu Nhất Mai giống như kẻ lữ hành đi xuyên ngàn dặm hoang mạc, cuối cùng mới tìm được một dòng suối trong. Cô ngẩng đầu, không để lệ rơi, khẽ nói:
“Chú Thẩm, cảm ơn chú.”
Bao năm qua, Thẩm Phóng sớm đã trở thành một phần trong linh hồn cô. Nếu không từng gặp anh, yêu anh, thì cô cũng không còn là cô của hiện tại.
Tình yêu có thể hủy hoại cả một đời người.
Nhưng nó cũng có thể trao tặng trọn một đời.
Triệu Nhất Mai không ngờ rằng, chỉ một tuần sau, mẹ Thẩm đã được xuất viện.
Là Thẩm Triệu đích thân lo thủ tục, đón bà trở về căn nhà cũ năm nào. Di vật của Triệu Thanh Đồng đã được dọn sạch, biệt thự này dường như có một thứ ma lực, mỗi lần bước vào, Triệu Nhất Mai đều cảm giác thời gian ngưng đọng ở tuổi mười một, lần đầu tiên cô nhìn thấy thiếu niên áo đen, ánh mắt lành lạnh ấy.
Suốt bao năm, cô chưa từng thật sự thoát khỏi nơi này.
Nhưng với mẹ Thẩm, căn biệt thự lại quá xa lạ. Bà run rẩy nhìn khối kiến trúc đồ sộ trước mắt, thân thể phát lạnh. Thẩm Triệu mỉm cười, nắm tay bà dịu dàng dẫn đi từng phòng:
“Đây là nhà của chúng ta, bà còn nhớ không?”
“Nhớ,” mẹ Thẩm chớp mắt, “nhớ chứ.”
Tấm rèm trắng bay phấp phới trong gió. Bà đứng dưới chùm đèn pha lê lấp lánh, như còn mơ màng chưa tỉnh, khe khẽ hỏi:
“Anh Triệu, anh đến đón em rồi sao?”
“Phải,” Thẩm Triệu mỉm cười hiền hòa, “xin lỗi, anh đến muộn.”
Ngoài vườn, hoa hồng nở rực rỡ. Ông che cho bà một chiếc dù trắng nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, cảnh tượng ấy tựa như một bức tranh yên bình.
Gió mang theo hương hoa. Mẹ Thẩm ngẩn ngơ nhìn khắp vườn rực rỡ, hỏi:
“Đây là hoa gì thế?”
“Hoa hồng,” Thẩm Triệu nhẹ giọng, “em chẳng phải vẫn thích hoa hồng nhất sao?”
Bà ngập ngừng rồi nở nụ cười: “Phải, em thích hoa hồng nhất.”
Họ cùng ngồi trong vườn thưởng trà. Mẹ Thẩm nổi hứng, đòi ngồi xích đu. Thẩm Triệu đứng sau, khẽ đẩy, dây thừng kẽo kẹt. Người phụ nữ ấy đung đưa trong gió, trên mình là chiếc váy hoa lỗi mốt từ mười năm trước, vậy mà lúc này lại như thiếu nữ, rạng rỡ cười.
Bao nhiêu phụ nữ trên đời, đã vì hai chữ “tình yêu” mà uổng phí cả đời.
Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng đứng ở lối vào vườn, lặng lẽ nhìn cảnh ấy. Anh nắm tay cô, mười ngón đan xen, siết chặt, như muốn nói: yên tâm.
Triệu Nhất Mai trầm lặng, bỗng nhớ đến mẹ mình – Triệu Thanh Đồng. Năm xưa, bà cùng Thẩm Triệu cũng thường ra vườn sau bữa ăn, hoặc ngồi dưới nắng chiều đánh cờ vây, uống trà chiều kiểu Anh, đẹp như trong truyện cổ tích.
Giờ đây, cảnh còn, người mất. Chỉ có trời xanh, mây trắng vẫn vĩnh hằng.
Một lát sau, Thẩm Phóng khẽ nói:
“Đi thôi.”
“Anh không vào chào bà ấy sao?”
“Giấc mộng hoàng lương thôi,” anh thản nhiên, “cứ để bà sống nốt phần đời còn lại trong mộng ấy.”
Cả hai đều hiểu, Thẩm Triệu đã không còn yêu bà, thậm chí có lẽ ông chưa bao giờ yêu – cho dù bà đã sinh cho ông một đứa con trai duy nhất. Yêu và không yêu, vốn chỉ là hai mặt. Người nồng thắm nhất, cũng có thể là kẻ vô tình nhất. Suốt đời Thẩm Triệu, thật sự ông chỉ yêu duy nhất một người: Triệu Thanh Đồng.
Mọi dịu dàng, săn sóc kia, chẳng qua chỉ là bù đắp, là vì muốn thành toàn cho thế hệ sau.
Đúng sai vốn chẳng đến lượt kẻ ngoài như Triệu Nhất Mai phán xét.
Nhưng nếu là cô, cô nghĩ, chắc chắn mình sẽ không thể chấp nhận kết cục ấy. Đã từng yêu đến đau thấu tim gan, cuối cùng nhận về lại chỉ là sự thương hại – thứ còn tàn nhẫn hơn cả không yêu.
Không lâu sau, Triệu Nhất Mai bất ngờ đón một vị khách không mời mà đến.
Thời gian đó, Thẩm Phóng bận rộn với việc mở trường, ngày nào cũng ra đi từ sớm, về khuya. Triệu Nhất Mai ở nhà phụ trách liên lạc với các tổ chức nước ngoài, tìm cơ hội hợp tác, chia sẻ nguồn lực. Đồng thời, cô gửi lời mời tới nhiều huấn luyện viên bay nước ngoài muốn đến Trung Quốc, dùng mức lương hấp dẫn để lôi kéo.
Cô tin rằng, một ngày nào đó, trên dải đất rộng lớn 9,6 triệu km² này, việc bay sẽ trở nên tự do hơn.
Hôm ấy, vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Nghĩ là Thẩm Phóng về, vừa mở cửa vừa nói:
“Hôm nay sao về sớm thế…”
Chữ “sớm” nghẹn lại nơi cổ họng. Trước mắt cô là Trần Sa.
Hai người, một trong phòng một ngoài cửa, lặng lẽ nhìn nhau, hệt như năm mười tám tuổi.
Trần Sa rất bình tĩnh, hỏi:
“Anh ấy có ở đây không?”
“Không.” Triệu Nhất Mai trả lời, rồi cảm thấy giọng mình quá lạnh, ngập ngừng hỏi thêm: “Cô… tìm anh ấy có việc gì không? Có muốn… vào trong ngồi không?”
“Thôi khỏi.” Trần Sa lạnh nhạt, lấy từ túi ra hai tấm vé: “Nhờ cô đưa cho anh ấy.”
Triệu Nhất Mai vô thức nhận lấy, Trần Sa xoay người định đi.
“Đợi đã,” cô gọi.
Trần Sa dừng chân, không quay đầu. Triệu Nhất Mai nhìn bóng lưng gầy gò ấy mới để ý, tóc Trần Sa đã dài, buộc thành đuôi ngựa, nhưng tết vụng về nên trông xuề xòa.
Triệu Nhất Mai cúi mắt, khẽ nói:
“Lâu rồi không gặp.”
Câu ấy, cô nói bằng cả chân thành. Thời niên thiếu, bạn học cô nhớ tên chẳng mấy, mà đến giờ còn có thể gặp lại, ngoài Thẩm Phóng, Tống Kỳ Lâm, thì chỉ còn Trần Sa.
Trần Sa không đáp, chỉ quay lưng lại với Triệu Nhất Mai, giơ tay vẫy vẫy như vô thức.
Đợi cô ấy đi khuất, Triệu Nhất Mai mới nhìn rõ tấm vé trong tay, là vé xem buổi hoà nhạc của ban nhạc “Eagle” cuối tháng này, hai chỗ đẹp nhất.
Tối đó, khi Thẩm Phóng về, Triệu Nhất Mai kể cho anh nghe chuyện ấy.
“Ồ,” Thẩm Phóng không mấy để tâm, “mấy năm nay họ khá lên thật, còn nhớ đến anh nữa à.”
Rồi Thẩm Phóng liếc cô một cái, bảo: “Vé em giữ đi, anh không đi đâu.”
“Hả?”
“Ừ,” Thẩm Phóng nói, “không đi, tan rồi là tan rồi, chẳng có gì để hoài niệm.”
“Đi xem cũng được mà,” Triệu Nhất Mai nói, “lâu rồi không nghe hòa nhạc sống.”
Thẩm Phóng gắp xương cá, bỏ lên đĩa cô, không bàn thêm chuyện đó nữa. Triệu Nhất Mai hiểu rõ tính anh, biết anh sẽ không đổi ý, nên cũng thôi không cố nói thêm.
Cuối tháng, khi dọn phòng cô vô tình thấy lại hai tấm vé, mới nhớ lại chuyện nọ.
Ngón tay cô lướt qua chữ “Eagle”, chợt nghĩ tới Thẩm Phóng mười tám tuổi. Hồi đó anh trong ánh đèn hậu trường, đánh trống một cách điêu luyện, cả khán phòng cuồng nhiệt hò hét vì anh.
Chàng trai ngông nghênh, kiêu hãnh thuở ấy, giờ đã trở thành người đàn ông yên bình ngủ bên gối cô.
Tối ấy cô một mình đến xem buổi hoà nhạc.
Sân khấu rất lớn, vạn người đến; Triệu Nhất Mai mấy năm nay ít quan tâm tin tức trong nước, không ngờ “Eagle” dưới dẫn dắt của Trần Sa lại nổi tiếng đến vậy. Chỉ tiếc người xưa đổi thay, cũng dễ hiểu Thẩm Phóng nói: tan rồi là tan rồi.
Hồi đó cô còn ghen tị vì Thẩm Phóng chọn Trần Sa làm ca sĩ chính, lòng còn bực bội. Bây giờ nhìn lại mới thấy lời Tống Kỳ Lâm nói lúc trước có lý: xét từng chuyện riêng, Trần Sa thực sự hợp vai.
Buổi diễn kéo gần ba tiếng. Khi chương trình kết thúc, khán giả hô “encore” ầm ĩ, Triệu Nhất Mai vẫn lặng lẽ ngồi ở hàng VIP. Không rõ đã ngồi bao lâu, ánh đèn bỗng bật lên lần nữa, nhạc nền vang lên, chỉ có Trần Sa một mình cầm micro bước ra.
Cô khoác lại bộ đồng phục trung học, vì nhỏ gầy nên nhìn vẫn hợp lạ. Đặt micro lên giá, cô thản nhiên nói: “Gió mưa qua đi chưa hẳn trời đẹp, trời quang chưa hẳn có cầu vồng.”
Khi bản “Nhân Gian” vang lên, Triệu Nhất Mai bỗng rưng rưng.
“Thiên thượng nhân gian, nếu đáng được ca ngợi, cũng bởi có em mà rộn ràng…”
Triệu Nhất Mai biết đó là bài Trần Sa hát cho Thẩm Phóng, nhưng trong lòng không còn giận dữ như xưa, chỉ thấy thương cảm, thương cho sự vắng mặt của Thẩm Phóng.
“Chỉ mong đôi mắt em, chỉ nhìn thấy nụ cười. Chỉ mong mỗi giấc mơ của em sau này, không rơi vào hư không.”
Bài hát kết thúc, Trần Sa cúi chào khán giả, giữ tư thế cúi khá lâu.
Nhưng người cô đợi vẫn không xuất hiện.
Khi đám đông tản dần, nhân viên dọn dẹp, Triệu Nhất Mai vẫn ngồi ở chỗ VIP. Đêm cuối thu lạnh, chân ghế còn đọng sương; khắp nơi im lặng sau cơn náo nhiệt.
Có người ngồi xuống bên cô; một lúc sau Trần Sa cất tiếng cười khẽ: “Tôi biết mà, anh ấy sẽ không đến.”
Triệu Nhất Mai không biết nên đáp thế nào. Trần Sa vẫn mặc bộ đồng phục học sinh, chẳng có chút dáng vẻ ngôi sao ca nhạc nào, ngay cả khi cười cũng lạnh lùng.
“Triệu Nhất Mai, cô có biết tôi đã từng ghen tị với cô đến mức nào không?”
Triệu Nhất Mai nghĩ, nếu câu này đổi lại vài năm trước, hẳn là chính mình sẽ nói với cô ấy như vậy.
Trần Sa nói:
“Anh ấy chưa từng để ý tới tôi, thậm chí đến một cái liếc mắt cũng không có. Cô còn nhớ hồi cấp ba, ở nhà ăn cô làm đổ cơm lên người tôi không?”
“Tôi không cố ý.”
“Tôi biết cô không cố ý, nhưng tôi thà cô cố ý còn hơn.” Trần Sa nhàn nhạt nói, “Anh ấy mua quần áo cho tôi, còn thay anh ấy xin lỗi. Khi đó tôi mới biết, thì ra cô là em gái anh ấy. Anh ấy mua trà sữa cho tôi, hỏi tôi thích vị nào. Nhưng tôi nhớ rõ, cốc của cô luôn là ít đường, nhiều sữa, nhiều trân châu.”
“Sau này, sau khi anh ấy tốt nghiệp, tôi lấy lý do ban nhạc để luôn chạy đến tìm anh ấy. Anh ấy lúc nào cũng nhẫn nại giúp tôi. Nhưng anh ấy càng lễ độ khách khí, tôi lại càng rõ rằng tôi vĩnh viễn không bước vào được lòng anh ấy.”
“May mà mẹ anh ấy thích tôi, nên tôi thường xuyên vào bệnh viện thăm bà. Khi đó tôi còn nghĩ mình chắc chắn sẽ thắng, dù sao thì sống cùng ai mà chẳng là một đời. Tôi và anh ấy là cùng loại người, nếu ở bên tôi, có lẽ anh ấy sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.”
“Năm đó đêm giao thừa, tôi cãi nhau với bố mẹ, họ không cho tôi tiếp tục chơi ban nhạc, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh ấy thương hại nên cho tôi ở nhờ. Là tôi năn nỉ anh ấy dẫn tôi về, nói không muốn đón năm mới một mình. Ai ngờ cô cũng trở về.”
“Khi đó tôi còn tưởng, chỉ cần kiên trì thì một ngày nào đó anh ấy sẽ chấp nhận tôi…” Trần Sa cười tự giễu, “Cho đến khi cô mất tích. Triệu Nhất Mai, cô đã từng thấy một người đàn ông khóc bao giờ chưa?”
“Cô có tưởng tượng nổi không? Một người như anh ấy, Thẩm Phóng, cũng có lúc bật khóc.”
Triệu Nhất Mai sững người nhìn cô, rất lâu sau mới nói được một câu:
“Anh ấy… sao có thể khóc chứ…”
“Nhưng đúng là như vậy.” Trần Sa bình tĩnh đáp, “Tôi nói cho cô biết những điều này, vì anh ấy sẽ không bao giờ chủ động kể với cô. Cô thì lại nhỏ nhen, giả vờ, hay gây sự, tôi sợ cô lại làm phiền anh ấy.”
Triệu Nhất Mai lần đầu nghe có người nói thẳng như vậy về mình, nhưng vẫn hiền lành cười:
“Cảm ơn.”
Trần Sa trầm mặc thật lâu, rồi nói:
“Tôi yêu anh ấy rất nhiều năm, chỉ muộn hơn cô một chút mà thôi. Nhưng nếu đời này thật sự phải thua, tôi chỉ cam tâm thua trong tay cô. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác… có lẽ tôi đã không kìm được mà đâm thẳng cô ta bằng xe rồi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.