Vì phải điều chỉnh lệch múi giờ, nửa đêm Triệu Nhất Mai khát khô cổ họng, tỉnh dậy từ trong mơ. Cô mở mắt, ngẫm nghĩ rất lâu mới chợt nhớ ra mình đang ở đâu.
“Thẩm Phóng.” cô khẽ gọi tên anh.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng mũi khe khẽ của anh: “Ừ.”
Cánh cửa phòng tắm hé mở một nửa, một vệt sáng hẹp hắt ra. Người đàn ông c** tr*n đứng trước gương hút thuốc, tay chân dài, chống trên bồn kính, ngẩng đầu nhẹ nhàng, nhả khói thành vòng. Eo anh thon lại, đẹp đến mức khiến người ta muốn hôn xuống thật sâu.
Triệu Nhất Mai nghiêng mặt lên gối, lặng lẽ nhìn anh. Nửa đời dài đằng đẵng, cô đã quên mất mình đã bao nhiêu lần nhìn anh như vậy, trong lòng thầm nhủ rằng đó sẽ là lần cuối.
Phải nhìn thật kỹ, phải ghi khắc, dù ngũ tạng đau như thiêu đốt cũng không nỡ dời mắt.
Chỉ riêng lần này, cô mới có thể thả lỏng. Trong đầu chẳng còn nghĩ gì, không hận thù, không giấu giếm, cũng chẳng còn biệt ly.
Triệu Nhất Mai chập chờn tỉnh ngủ, vùi mình trong phòng suốt ba ngày. Cô nằm lười xem phim, ăn vặt, bỗng như trở lại những ngày nghỉ hè tuổi mười mấy. Cả ngày đầu bù tóc rối, chẳng bận tâm vóc dáng hay mặt mộc, cũng không còn như năm xưa – vì ba ngày không gội đầu, chợt gặp anh trên cầu thang lại hét ầm rồi bỏ chạy.
Thẩm Phóng chịu hết nổi, mạnh tay kéo cô dậy khỏi giường:
“Hôm nay theo anh đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Bệnh viện.”
“Làm gì?” Triệu Nhất Mai ngạc nhiên.
“Thăm mẹ anh.”
Triệu Nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-dai-dang-dang-luc-diec-ca/2915246/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.