Yên Lương Thần bật cười: “Được thôi.”
Hạ Viễn Hàng cuống lên. Ban đầu, nhà họ Nhan có thể kiện được là bởi vì khi đó chỉ có mình Yên Lương Thần ở trong phòng, tình huống không có lợi cho cô. Nếu cô còn nói lăng linh tinh nữa thì e là không ai có thể cứu cô nữa rồi!
“Yên Lương Thần, tốt nhất cô đừng có tức quá hóa hồ đồ rồi nói lăng linh tinh. Nếu cô chết đi, đối với cô, đó là sự giải thoát. Nhưng cô có nghĩ đến ba mẹ cô không? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cô nghĩ họ chịu đựng được nổi không?”
Không thể không nói, Hạ Viễn Hàng đã nắm được điểm yếu của Yên Lương Thần. Cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào hắn nhưng cô không thể không quan tâm ba mẹ.
Yên Lương Thần ngây ngốc nhìn, giống như bị chọc đúng vào chỗ ngứa, lập tức nguôi giận.
Đúng vậy, nếu cô chết, ba mẹ biết làm sao bây giờ? Họ đã sống khổ sở suốt nửa đời người, đến khi già mãi mới sống được mấy ngày yên ổn, lẽ nào cô muốn họ sống cuộc sống đau khổ suốt phần đời còn lại sao?
Yên Lương Thần nhắm chặt mắt, chậm dãi thở ra một hơi.
“Đồng chí cảnh sát, anh hỏi đi.”
Yên Lương Thần không dám làm bừa nữa, kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng.
“… Tôi muốn kéo cô ấy lên nhưng lúc đó cơ thể không còn sức lực, cô ấy đột nhiên giãy giụa dữ dội, cuối cùng tôi không giữ được nữa, cô ấy liền rơi xuống”
Sau khi cảnh sát rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn Hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-nam-vo-tinh-phu-long-toi/2275003/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.