Lan Linh xem đây như nhà của mình mà tiêu sái đi vào, vừa vặn nhìn thấy Giang Huyền Tranh đang yên tĩnh dùng cơm, sửng sốt đến độ lùi về chục bước.
"B-Bạch Sanh!!!!!!!!!!!!"
Bạch Sanh bị tiếng hét của Lan Linh làm cho giật mình, vội vàng chạy vào xem thử đã xảy ra chuyện gì: "Có chuyện gì vậy? Hả?"
Lan Linh quẫn bách quay lại trừng trừng Bạch Sanh: "Đây là con nuôi khả ái của cậu đây sao? Bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn là alpha a? Xinh đẹp chết người như vậy mà cậu dám giấu để hưởng dụng một mình sao? Uổng công mình xem cậu là tri kỷ!!!!"
Bạch Sanh mạc danh kỳ diệu bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, trợn ngược mắt lên: "Nha đầu này có bao nhiêu lớn? Cậu chỉ giỏi làm quá!"
"Còn không đủ lớn sao?" Lan Linh mặt đầy xấu hổ nói: "Cũng đã vỡ lòng rồi, tình sự chắc cũng đã biết không ít đi!"
Trán bị Bạch Sanh búng mạnh một cái, đau đớn bật ra sau, không tin được mà nhìn nàng.
"Cậu sao lại búng mình?"
"Chỉ biết ăn nói hàm hồ!" Bạch Sanh nghiến răng: "Nói lung tung nữa xem? Tiểu nha đầu này vỡ lòng thì đã sao? Cũng chỉ là tiểu hài tử, nói mấy lời này còn không biết xấu hổ!"
Lan Linh: "..."
Bạch Sanh bao che cho Giang Huyền Tranh đến mức dung túng rồi!!!
Đem Lan Linh vứt ra phía sau, Bạch Sanh đi thẳng đến bàn cơm, bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Giang Huyền Tranh.
"Bạch Sanh, kia là ai vậy?"
Bạch Sanh đỡ trán, chỉ chỉ vào Lan Linh mà nói: "Khuê mật của chị, Lan Linh."
Lan Linh ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thang-sau-nam-ay-mua-roi/1405144/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.