Gió thu ào ào, rót đầy sân.
Ngày càng lạnh hơn, cây cũng héo, cỏ cũng khô, phảng phất qua một đêm, thiên địa biến sắc, sức sống không còn, chỉ còn một mảnh u ám hoang vu.
Hạ Hầu Phái từ trên Lâm Uyển đi qua, một chiếc lá ngô đồng chậm rãi phiêu xuống, im ắng rơi vào cạnh chân cô. Cũng như những chiếc lá khác rơi đầy trên đường, đạp lên, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Hạ Hầu Phái dừng lại, nhìn chiếc lá không còn xanh biếc. Phía sau cô có vô số cung nhân đều đang khúm núm mà cùng dừng lại, không dám quấy rầy. Bao lâu rồi, cung điện này đối với cô không tính lạnh lùng hà khắc nhưng so với nghiêm lạnh cũng chẳng khác bao nhiêu.
Gió lạnh kéo tới, lá khô nhảy loạn, bị cuốn lên, theo gió mà bay. Lá đứng trước gió trở tay không kịp, gió muốn nàng làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó.
Hạ Hầu Phái thất thần mà nhìn. Khóe môi thoáng cong lên. Hai ngày này A nương không còn lạnh giọng nghiêm nghị nữa, cô mỗi ngày đi gặp nàng, A nương mặc dù vẫn không nói chuyện với cô, nhưng cũng chưa thực sự đối xử lạnh nhạt. Vậy, giống như các nàng đã trở về ngày xưa.
Vừa nghĩ thế, Hạ Hầu Phái liền cảm thấy cao hứng.
Các nàng sẽ trở về như lúc trước đấy.
Đặng Chúng thấy thần sắc Hạ Hầu Phái không giống không vui, mới dám nhắc nhở: "Thánh nhân, Tả Phó Xạ đã ở Hàm Nguyên điện đợi hồi lâu."
Hạ Hầu Phái có lòng muốn nâng Tần Bột, liền bắt đầu bồi dưỡng hắn, cũng bắt đầu ý coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-binh-nhac-nhuoc-hoa-tu-thu/483966/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.