Lại là một ngày ánh nắng tươi đẹp, Tiêu Dực đem cái bàn chuyển đến dưới mái hiên để cho Diệp Khê luyện chữ, tự mình ở trong sân đem gân bò cột một đầu vào trên tảng đá lớn, kéo một đầu khác ra xa. Tiêu Dực còn chưa có sử dụng nhiều sức mà nó đã vỡ ra, tảng đá lớn kia làm cho cô cố hết sức chín trâu hai hổ chuyển về đã bị bánh xe kéo đi mất. Tiêu Dực nhụt chí đem gân bò quăng một cái xuống đất, Diệp Khê luyện chữ dưới mái hiên lập tức nhỏ giọng mà kêu nàng: “Thê chủ?”
“Tiểu Khê Nhi, ngươi nói xem tại sao trước kia ta không chịu xem nhiều sách cách tạo ra cung tiễn một chút, tại sao lại không nghiên cứu thật kỹ một chút cách tạo ra cung tiễn vậy?”
Diệp Khê nghiêng đầu lệch một bên, đề nghị nàng: “Vậy bây giờ thê chủ xem, ta đi lấy sách cho thê chủ.”
Tiêu Dực sửng sốt, lại khôi phục tâm tình tốt: “Không cần, bằng tài trí thông minh của thê chủ ngươi là ta đây, không cần đọc sách cũng có thể làm ra nó.”
“Thê chủ có thể làm ra được.” Diệp Khê khẳng định gật gật đầu, sau đó vô tâm tiếp tục luyện chữ. Tiêu Dực cũng nhặt gân bò lên kéo kéo một lần nữa, phải làm như thế nào nó mới có tính dẻo đây?
“Tiêu Dực.”
Tiêu Dực ngẩng đầu: “Đàm Chương Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?”
“Hôm nay trên đường cùng An đại thúc và Tiểu Vụ đi bán dây xích tay, có người tới nhờ ta nói với ngươi cái này.” Đàm Chương Nguyệt vừa vào nhà vừa nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-duong-khe-ca/809404/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.