Trên Chân Vị Lâu, Bành Thục Yến đang xem sổ sách, gã sai vặt Phương Nhi đột nhiên nói: “Công tử, người xem, đôi phu thê lần trước bán dây xích tay kia lại tới nữa, thật nhiều người đến mua đấy.”
Bành Thục Yến theo cửa sổ nhìn xuống, quả thật nhìn thấy một đám người vây quanh ở đó, nàng kia cười mỉm mỉm nói cái gì đó, nam tử còn lại cầm một cái rổ, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng dè dặt cẩn thận.
“Công tử, người xem sổ sách lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi. Nếu không, chúng ta đi ra ngoài dạo?”
Bành Thục Yến cười gom sổ sách lại nói: “Ngươi muốn đi xem cứ việc nói thẳng, không cần lấy ta làm cớ.”
Phương Nhi vội vàng lôi kéo Bành Thục Yến xuống lầu: “Công tử nhanh chút, dây xích tay của các nàng bán đều đẹp mắt đấy, đợi lát nữa bị người ta mua hết rồi, lần trước ta liền thích cái quạt treo nhưng không cướp được, bị người khác mua.”
Bành Thục Yến tùy ý để Phương Nhi kéo đến chỗ quán nhỏ kia, ngay cả cái bàn đều không có, quán nhỏ trực tiếp bày đầy đủ loại dây xích tay cùng vật trang sức trên mặt đất, nhìn ra được đều thật tinh xảo xinh đẹp. Bảy tám nam tử kia ngồi xổm chọn lựa, Phương Nhi cũng sớm đi qua chen vào chọn.
“Công tử, ngươi xem này, thật đẹp!” Phương Nhi cầm lấy một vật trang sức hình song ngư cho Bành Thục Yến, quả thật rất đặc biệt.
“Còn có cái này, công tử, ngươi xem, cái này cũng xinh đẹp, là chữ hỷ đấy!” Phương Nhi cầm lên một vật trang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-duong-khe-ca/809408/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.