Tiêu Dực thừa dịp Diệp Khê nấu bữa sáng tranh thủ thời gian đi gánh nước đủ dùng trong nhà, ăn xong điểm tâm liền gánh củi vào thành. Bán củi quả nhiên là hành động sáng suốt, tuy rằng kiếm chút tiền nhưng đối với Tiêu Dực mà nói có thể kiếm được chút tiền cũng đã tốt lắm rồi, đến trong thành không bao lâu hai bó củi của Tiêu Dực cũng đã rời tay, xem trong lòng bàn tay là ba mươi tám đồng tiền, Tiêu Dực hít sâu thở hắt ra. Vốn mua củi chỉ cần một bó, Tiêu Dực nói cho hắn nếu mua luôn hai bó có thể ưu đãi giảm hai đồng tiền, vì thế bỗng chốc liền bán xong rồi. demcodon.le.quy.don
Tiêu Dực đi tới chợ bán thức ăn mua một túi gạo nhỏ, đại khái đủ ăn hai ngày, lại đi tìm mua thịt. Sạp bán thịt cũng không nhiều lắm, chỉ hai ba nhà, bán thịt đều giá trên trời, rẻ nhất cũng là tám mươi đồng tiền một cân, không có thịt mỡ và xương đều bán được năm mươi đồng tiền, mà Tiêu Dực mua ba cân gạo chỉ còn chín đồng tiền, tiền đồng trên tay cô ngay cả mua nửa cân cũng không đủ.
Tiêu Dực nhìn thịt thở dài, đây là thịt gì, ăn vào có thể thành tiên? Đỉnh đầu thật sự thắt chặt, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ ý định, ngược lại mua chút dầu hạt cải, mua một ít để xào; một cái chảo, lại mua chút đồ ăn không đắt tiền. Tiêu Dực đi vài vòng liền thấy Đàm Chương Nguyệt bán đồ ăn.
Tiêu Dực đem đồ đạc thả xuống bên người Đàm Chương Nguyệt, Đàm Chương Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-duong-khe-ca/809416/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.