Tiêu Dực trở lại trong nhà ở thôn Thanh Dương, hai người trong nhà phơi nắng thay cho quần áo tối hôm qua, trong nhà trống trơn không có người ở. Tiêu Dực đi hai vòng phòng trước phòng sau vòng vo cũng không gặp bóng người, Tiểu Khê Nhi nhà cô đâu?
Tiêu Dực đứng ở trước cửa, đối diện là nhà một ông lão ngồi ở cửa dưới cái cây lớn nhặt hạt đậu, Tiêu Dực hỏi y: “Đại bá, ngài có nhìn thấy Diệp Khê nhà ta không?” demcodon.dien.dan.le.quy.don
Ông lão ngẩng đầu: “Là Tiêu tú tài à, Diệp Khê nhà ngươi lấy thùng đi về phía bên kia sông đó.”
Lại đi gánh nước? Tiêu Dực chau chau mày, thật sự là không nghe lời. Tiêu Dực tìm được bờ sông, trong một đám nam nhân giặt quần áo trông thấy được Diệp Khê nhà cô đang ngồi xổm bên bờ sông rửa gì đó. Tiêu Dực đi đến phía sau hắn mới phát hiện hắn ở đây rửa chai lọ bụi bẩn đen như mực, một bên có cái đít nồi sáng long lanh, Tiêu Dực nhìn vài lần mới nhận ra cái đó của nhà mình trước kia là đít nồi đen như mực.
Tiêu Dực cởi giày bỏ ra đến trong nước ngồi lên trên tảng đá to chống má nhìn hắn, Diệp Khê mới phát hiện cô đến đây. Diệp Khê không nhìn ra trên mặt của nàng là vui vẻ hay là nổi giận, đành phải sợ hãi mà kêu nàng: “Thê chủ.”
Vẻ mặt Tiêu Dực ôn hòa nói: “Tiểu Khê Nhi có mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một chút đi.”
Diệp Khê nghe thế này khuôn mặt nhỏ nhắn mới mở miệng cười: “Không phiền lụy.” Hắn trước kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-duong-khe-ca/809418/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.