“Oành đùng đùng!”Vang lên một tiếng gần rú đinh tai nhức óc, lớp màn màu bạc nhất thời sáng lên mảng lớn linh quang, linh quang chớp động.Tiếng kim thiết giao nhau vang lên trầm đục, cự nhận màu vàng bị thiết côn đánh bay ra ngoài.
Hung hăng nện vào trên lớp màn màu bạc.Cự nhận màu vàng là linh phù bậc bốn biến thành, lớp màn màu bạc chỉ là trận pháp bậc ba.
Vương Thanh Linh khống chế pháp trận chỉ là Kim Đan tầng hai, nàng căn bản ngăn không được.Một tiếng nổ vang lên, lớp màn màu bạc như gương vậy, vỡ vụn ra từng mành.Lục Cương nhân cơ hội độn địa mà đi, tốc độ hắn rất nhanh.
Phương hướng hắn chạy trốn vừa hay là nơi từng đoàn mây đen thật lớn đang kéo đên, ẩn chứa lôi minh.
Mây đen là lôi kiếp Vương Thanh Thuân dẫn đến.Vừa nghĩ tới bạn lữ của mình chết trong tay vợ chồng Vương Trường Sinh.
Hàn quang trong mắt Lục Cương chợt loé, vung tay ném cự chuỳ màu vàng đánh về hướng mây đen.“Oành đùng đùng!”Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, mây đen thật lớn bị cự chuỳ đánh vỡ nát, biến mất vô tung.Trong mật thất, Vương Thanh Thuân đang dẫn thiên địa linh khí nhập vào trong cơ thể.
Một cỗ linh khí khổng lồ tụ tập ở chỗ đan điền của hắn.Linh khí chỗ đan điền của Vương Thanh Thuân chợt mất đi khống chế, dao động tán loạn.
Một ít kinh mạch bị linh khí không lồ làm cho đứt đoạn, Vương Thanh Thuân há mồm phun ra một ngụm máu lớn.
Sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống dưới.“Là ai hủy con đường của ta!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1190437/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.