Con Thanh Lân Mã này đã là bậc hai hạ phẩm, tốc độ chạy rất nhanh.Gần nửa ngày sau, Vương Thiên Văn và Lưu Hiền liền xuất hiện ở ngoài Lưu gia thôn.“Xuống ngựa đi! Lưu Hiền đệ, chúng ta đến rồi.”Vương Thiên Văn và Lưu Hiền xoay người xuống ngựa.
Vương Thiên Văn thu hồi Thanh Lân Mã, cùng Lưu Hiền nâng bước đi vào Lưu gia thôn.Hành động này của hắn, khiến Lưu Hiền tăng gấp bội hảo cảm.Tu tiên giới Trung Nguyên tu sĩ và phàm nhân ở chung với nhau, địa vị người tu tiên cao hơn phàm nhân xa xa.
Thanh Lân Mã nhìn qua là biết không phải phàm vật, Vương Thiên Văn nếu là cưỡi Thanh Lân Mã đi nhà Lưu Hiền, cha mẹ Lưu Hiền khẳng định sẽ coi hắn là người tu tiên để đối đãi.Lúc này đang là buổi trưa, thời tiết nóng bức.Nông phu mặc quần áo vải thô lao động ở trong ruộng đất, mồ hôi ướt đẫm, mặt bị ánh mặt trời nóng rực chiếu đỏ bừng.“Lưu nhị lăng tử đã trở lại, nghe nói ngươi thi vào Ứng Thiên thư viện, về sau có tiền đồ rồi, cũng đừng quên đại lực thúc của ngươi.”Một hán tử mặt đen thân hình cao lớn cười nói, giọng điệu mang theo một tia hâm mộ.“Đại lực thúc nói đùa rồi, cháu bây giờ chỉ là học sinh, cha mẹ cháu đâu! Bọn họ sớm như vậy đã về nghỉ ngơi rồi? Không đúng nha!”“Sau khi ngươi thi vào Ứng Thiên thư viện, Lý viên ngoại lập tức miễn thuê cho nhà các ngươi, còn cho các ngươi hơn năm mươi mẫu ruộng đất, nhà chúng ta bây giờ là hộ làm thuê nhà ngươi.
Cha mẹ ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1190747/chuong-979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.