Nghe xong lời này, Vương Thanh Sơn nhíu mày, nói với nam tử trung niên: “Vị tiểu hữu này, điển tịch này chúng ta nguyện ý ra giá gấp ba, như thế nào?”“Sách thánh nhân, sao có thể dùng linh thạch để cân nhắc, không bán.
”Nam tử trung niên trực tiếp lắc đầu, không nể mặt Vương Thanh Sơn chút nào!.
Nhìn trang phục cùng lời nói cử chỉ của nho sinh trung niên, hiển nhiên là có bối cảnh, tu sĩ Luyện Khí bình thường, nào dám đối nghịch với tu sĩ Trúc Cơ.
Vương Thanh Sơn thoáng cân nhắc, nói với Vương Thiên Văn: “Người ta đã trả tiền, điển tịch chính là của người khác, cháu xem tiếp có điển tịch khác hay không, mua mấy quyển khác đi!”“Thất bá công, đó là! ”Vương Thiên Văn có chút không cam lòng, vẫn muốn mua điển tịch này.
“Lời của ta, ngươi chưa nghe rõ sao?”Vương Thanh Sơn nhíu mày, tăng thêm giọng điệu.
Vương Thanh Sơn ở trong lứa trẻ uy vọng rất cao, Vương Thiên Văn căn bản không dám ngỗ nghịch ý tứ Vương Thanh Sơn, mặt lộ vẻ không cam lòng gật gật đầu.
Về tới chỗ ở, Vương Thanh Sơn gọi toàn bộ tộc nhân tới trước mặt, sắc mặt nghiêm khắc nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, gia tộc chúng ta có tu sĩ Kết Đan tọa trấn, đây là chuyện tốt, nhưng không có nghĩa là các ngươi có thể làm bậy.
Như chuyện hôm nay, người khác đã trả linh thạch, điển tịch chính là của người khác, đừng nói cái gì thứ tự đến trước và sau, trả tiền mới là của ngươi, chúng ta có bối cảnh, các ngươi làm sao biết người khác không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-lien-chi-dinh/1191211/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.