🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Trong hoa viên hậu viện, Mạnh Doãn Đường đang cùng Chung Lệ Kiều đứng dưới gốc cây ngọc lan trò chuyện.

Mạnh Doãn Đường vẫn còn lo lắng về chuyện xảy ra hôm qua ở hồ Khúc Giang, trong lòng run sợ. May mắn mới qua một đêm, chuyện này dường như chưa bị lan truyền, nhìn vẻ như Chung Lệ Kiều cũng chưa biết gì.

Nhắc tới chuyện Mạnh Doãn Đường hoà ly, trong mắt Chung Lệ Kiều khó nén được hâm mộ: “Ngươi thật quyết đoán, nói hoà ly liền hoà ly”

Mạnh Doãn Đường thấy bộ dạng nàng mệt mỏi chán nản, biết trong lòng nàng cũng đã có suy nghĩ này, nhưng một nữ nhân muốn hoà ly, trước tiên phải được nhà mẹ đồng ý, bởi trong tình huống bình thường, nhà mẹ sẽ phải đến nhà chồng để nói chuyện hoà ly.

Nghe Khương tỷ tỷ nói, cha cùng đại ca của Chung Lệ Kiều đều dạng vô tích sự, dựa cả vào Bình Xương bá phủ, cho nên cho dù Phùng tam lang có thối nát đến đâu, đối xử không tốt thế nào với Chung Lệ Kiều đi nữa, Chung gia sẽ không đồng ý cho Chung Lệ Kiều hoà ly với Phùng tam lang.

Cùng là nữ nhân, nhưng so với Chung Lệ Kiều, nàng may mắn hơn rất nhiều. Mặc dù số mạng trêu ngươi nhưng cha mẹ nàng, bao gồm cả tên a đệ thúi kia, cũng sẽ không vì tiền đồ mà mang nàng đi bán.

Loại chuyện này không thể an ủi được bằng cách nào, Mạnh Doãn Đường dứt khoát đổi đề tài: “Nghe Khương tỷ tỷ nói, ngươi gần đây cũng không có thời gian đến chơi với nàng, ở nhà làm gì vậy? Nuôi con nhỏ à?”

Chung Lệ Kiều thở dài: “Đứa nhỏ còn bé, ta làm sao để ở nhà được chứ? Hơn nữa nhà chồng của biểu tỷ nề nếp gia phong, nếu ta thường xuyên lui tới, sợ rằng mấy người kia lại tìm cớ làm khó dễ nàng. Ta bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nuôi dạy hài tử thật tốt, để nó không giống như cha nó là tốt lắm rồi. Đúng rồi, Đường nương, ngươi có cách nào để kiếm tiền không?”

“Kiếm tiền?” Mạnh Doãn Đường nhất thời không nói nên lời, bởi vì cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ đến việc tự mình kiếm tiền.

Mặc dù chức quan của cha không cao, nhưng dù sao cũng là con trai của hầu phủ, trước khi tổ phụ qua đời, hầu phủ đã bắt đầu suy vi nhưng dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ông vẫn được chia một phần tài sản.

Mẹ nàng là đích nữ của Giang đô bá, năm đó gả cho cha là gả xa, ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đau lòng cho con gái nên cho bà của hồi môn cũng rất nhiều.

Từ tình trạng tài sản mà nói, Mạnh gia không thể so với gia đình quan đại quý tộc, nhưng so với dân thường thì tốt hơn rất nhiều.

Mạnh Doãn Đường cũng không phải là người hay vung tiền tiêu hoang, cho nên chưa từng cân nhắc đến chuyện tiền nong thiếu đủ, hôm nay bị Chung Lệ Kiều hỏi như vậy mới phát hiện, nhiều năm qua mình chỉ lấy tiền của nhà, chưa bao giờ đóng góp gì được cho gia đình, cảm thấy có chút xấu hổ.

“Chuyện kiếm tiền, ta…” nàng thấy Chung Lệ Kiều đang nhìn mình chờ trả lời, định nói tạm thời chưa có cách gì, thình lình bị một giọng nữ nhân cắt ngang:

“Ôi cha, vừa nhìn một cái làm ta giật mình! Đây là ai?”

Mạnh Doãn Đường cùng Chung Lệ Kiều ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên đường có hai phụ nhân một già một trẻ ăn mặc sang trọng đang đi cùng nhau, đằng sau có mấy nha hoàn. Người trẻ hơn đang đặt tay lên cái bụng cao ngất của mình, còn phụ nhân bên cạnh mặt đầy cao ngạo.

Hai người cùng nhìn Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường thấy vô cùng khó hiểu, nàng vốn không biết hai người này, cúi đầu tự nhìn bản thân, cảm thấy trên người không có gì để doạ cho người ta giật mình được.

Nha hoàn đỡ phụ nhân còn trẻ, rỉ tai nói với nàng ta mấy câu, người này liền lộ vẻ chán ghét, nhìn Mạnh Doãn Đường nói: “Hoá ra là Mạnh gia nữ nhân hoà ly với Yến gia. Vừa mới hoà ly mà cũng dám tới dự tiệc nhà người khác, không sợ ảnh hưởng đến khí vận của người ta à”

Mạnh Doãn Đường kinh ngạc chớp mắt, rồi tức giận nói: “Ta cùng Yến gia hoà ly là chuyện ta tình ngươi nguyện, trong lòng không thua thiệt, không tạo nghiệt, có thể ảnh hưởng cái gì? Ngược lại vị nương tử này, đang mang thai sao không ở nhà nghỉ ngơi, đi loạn khắp nơi còn khẩu nghiệp, mới sợ bị ảnh hưởng đó!”

“Ngươi nói gì? A, bụng ta!” phụ nhân còn trẻ làm bộ ômg bụng hô lớn.

“Ây da, con gái, con sao rồi?” vị phụ nhân kia vội vàng đỡ lấy nàng ta, quay sang mắng Mạnh Doãn Đường: “Người biết rõ nàng mang thai còn cố ý nguyền rủa nàng, có ý đồ gì? Yến gia cũng là khoan hồng độ lượng, chứ loại phụ nhân không được giáo dưỡng, tâm tư ác độc như ngươi nên bị hưu thư mới phải!”

“Ngươi nói như rắm!”

Phụ nhân kia chưa dứt lời, cách đó không xa truyền tới thanh âm giận dữ của Chu thị.

Phụ nhân kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ tay về phía Chu thị: “Ngươi, ngươi… ngươi sao có thể thô tục như vậy?”

Chu thị đi tới trước Mạnh Doãn Đường, quay đầu nói với phụ nhân kia: “Ta vốn không thô tục, chẳng qua các ngươi cố ý gây hấn còn nói ẩu nói tả, không xứng để ta dùng lễ nghi đối đáp! Con ta đang yên lành đứng đây, là động chạm hay trêu chọc các ngươi? Hai người mẹ con các ngươi tự nhiên nhục mạ nàng, như thế là có giáo dưỡng sao? Tâm tư không ác độc à? Còn nói ta thô tục, không nhìn lại xem mặt mũi mình như thế nào!”

“Ôi, mẹ, bụng con đau quá”, phụ nhân trẻ tuổi làm bộ sắp ngã xuống đất.

Mẹ nàng ta vừa đỡ vừa nói: “Tịnh nhi đừng tức giận, thân thể quan trọng, nhi tử trong bụng con là trưởng tôn của Tầm Dương bá gia, nếu xảy ra chuyện, Tầm Dương bá phủ nhất định sẽ không bỏ qua!”

Chu thị cười lạnh một tiếng, nhìn phụ nhân trẻ tuổi mặt mũi hồng hào nói: “Giả bộ cái gì mà giả bộ? Ngươi cho rằng người khác chưa từng sinh con sao? Nếu thật sự đau bụng, lúc này mặt ngươi đã trắng bệch như giấy, mồ hôi đổ ròng ròng rồi, nhìn lại ngươi xem, giống như y đang diễn tuồng!”

“Thế nào thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?” Thôi thị làm bộ như vừa nghe tin, vội vàng chạy đến.

Phụ nhân kia vừa thấy liền kéo lấy bà ta: “A tỷ, tỷ phải làm chủ cho cháu gái của tỷ. Mẹ con Mạnh gia làm cho nó tức giận, động đến thai khí rồi!”

Thôi thị vừa nghe liền nói với Chu thị: “Mọi người đều là thân thích, việc gì phải như vậy? Dù sao nàng ta cũng đang mang thai, có gì bỏ qua cho nàng, nếu thật sự ảnh hưởng nguy hiểm đến thai nhi, chẳng phải tự nhiên lại có chuyện sao?”

Lúc này Chu thị mới biết, hai mẹ con này là muội muội của Thôi thị, Đoạn phu nhân cùng con gái Đoạn Nghi Tịnh, bà quay sang cười lạnh với Thôi thị: “Ta nói Đường nương đang đứng yên lành chỗ này, đột nhiên có hai con chó điên tới sủa bậy cắn càn, hoá ra là có chỗ dựa. Nếu ngươi xem thường Đường nương nhà ta là người hoà ly, lần sau có chuyện gì thì không cần phải đến báo với nhà ta. Ngươi cho rằng ta để con gái ở nhà một mình để đến dự tiệc của ngươi sao? Mặt ngươi lớn vậy à?”

Dứt lời không đợi Thôi thị biện bạch, Chu thị lớn tiếng nói với những khách nhân khác xung quanh: “Mọi người cũng thấy, đây là chủ nhà đuổi khách, không phải Mạnh gia vô lễ! Đường nhi, chúng ta đi!”

Mạnh Doãn Đường đành vội vã từ biệt Chung Lệ Kiều, bị Chu thị kéo ra khỏi tiệc mừng thọ Trương gia lão phu nhân, đùng đùng rời khỏi Trương gia.

Thôi thị trợn mắt há hốc mồm.

Tuy mục đích đuổi mẹ con Chu thị đã đạt được, nhưng không ngờ lại thành huyên náo khó coi như vậy, đành phải thu dọn một chút cục diện rối rắm này, nói cười giả lả với các vị khách: “Chẳng qua chỉ là chuyện cãi vã bình thường thôi, không ngờ mẹ con nàng ta tính khí lớn như vậy… còn uỷ khuất cháu gái ta…”

Các tiểu nương tử trẻ tuổi có tin hay không không biết, nhưng phu nhân các nhà đều có nhiều năm giao tiếp đối nhân xử thế, trong lòng ai cũng hiểu rõ.

Có điều bây giờ Trương gia đang là có công với Hạ gia, được thánh nhân cùng Thái hậu coi trọng, mà Mạnh gia… Đừng nói Mạnh tam lão gia, kể cả Tuỳ An bá, trước mặt Nhữ Xương hầu cũng không còn vị trí gì, cho nên mọi người cũng lựa chọn vào giải thích của Thôi thị.

Mọi người cười nói đem chuyện này cho qua, không khí lại êm đẹp như cũ, duy chỉ có Chung Lệ Kiều buồn bực không vui, nàng vốn không thể dung nạp được vào vòng quan hệ của những nương tử gia thế này, Mạnh Doãn Đường đi rồi, một người để nói chuyện nàng cũng không có.

Một lúc sau, một tiểu nô tới thông báo với Thôi thị: “Phu nhân, A Lang nói lúc này Hạ đại tướng quân tâm trạng tốt, muốn tới trong vườn ngắm hoa, các nữ quyến không cần tránh, lát nữa gặp chỉ cần làm lễ là được”

Thôi thị cùng Trương Quân Cơ nhìn nhau, trong lòng âm thầm vui mừng: Cũng may đã đuổi được Chu thị cũng Mạnh Doãn Đường đi rồi.

Những người khác thì vô cùng phấn chấn, nhất là những nhà có nữ nhi chưa có hôn ước.

Hạ Lệ, chất nhi của Thái hậu, biểu đệ của đương kim Thánh thượng, nhận tước Vệ Quốc công, thực ấp 4 ngàn hộ, giữ chức Kiểm giáo hữu uy Vệ đại tướng quân, năm nay mới 22. Xuất thân cao quý, dáng vẻ bất phàm, trên không có phụ mẫu, dưới không có huynh đệ, con gái nhà mình chỉ cần gả qua làm phu nhân Vệ quốc công, quyền hành nắm trong tay, hơn nữa có thể còn được cáo mệnh…

Có thể nói Trường An gần trăm năm qua chưa từng xuất hiện một nhân tuyển tốt đến như vậy, bảo sao một đám phụ nhân có nữ nhi chưa xuất giá lại kích động đến như vậy!

Mọi người dưới sự hướng dẫn của Thôi thị, sửa sang lại dung nhan, trông trông ngóng ngóng, rất nhanh nam khách đã đi từ cửa phía nam vào hoa viên, vừa đi ngắm cảnh vừa nói chuyện.

Đến gần, chúng phu nhân nương tử ngẩng đầu lên nhìn, nam nhân đi trước các khách nhân thân hình cao lớn, mặt mũi tuấn mỹ, nhưng mặt rất lạnh lùng, đằng sau là một đám người cười đùa càng làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng ấy, đừng nói đến nụ cười, một nếp nhăn mỉm cười trên khuôn mặt cũng không có, nhìn thật sự rất khó thân cận.

Thôi thị thấp giọng giới thiệu với mọi người: “Đó chính là Hạ đại tướng quân”

Các vị phu nhân nương tử vừa nghe, lập tức cảm thấy lạnh lùng như vậy thật hợp lý. Nếu không, với gia thế dung mạo như vậy, nếu cũng dễ dàng thân cận thì chẳng phải các tiểu nương tử đã liều mạng nhào đến rồi à? Con gái nhà mình gả qua muốn ổn định địa vị cũng khó.

Hai nhóm người gặp nhau, Thôi thị dẫn các phu nhân nương tử hướng đám người Hạ Lệ làm lễ.

Hạ Lệ chỉ gật đầu một cái, ánh mắt lướt qua đám oanh oanh yến yến, biết Mạnh Doãn Đường không có ở đây.

Hắn không quay đầu lại, gọi: “Mạnh công”

Tuỳ An bá Mạnh Phù Lâm nghe thấy hắn gọi Mạnh công, theo bản năng định tiến lên, thế nhưng người ngoài đã kéo Mạnh Phù Doanh tới trước, ông ta đành buồn bực đứng lại.

Hạ Lệ quả nhiên là gọi Mạnh Phù Doanh, thấy ông đi tới liền hỏi: “Mạnh công hôm nay dự tiệc không mang gia quyến theo à?”

“Có mang, nội tử và tiểu nữ đều tới”, Manh Phù Doanh ngước nhìn đám nữ quyến, nhìn tới nhìn lui, nghi ngờ: “Người đâu rồi?”

Thôi thị thấy vậy trong bụng bỗng nhiên cảm thấy bất an, đang định mở miệng nói Chu thị thân thể khó chịu, cùng Mạnh Doãn Đường đi về trước, thình lình sau lưng có người nói: “Mạnh phu nhân cùng Mạnh tiểu nương tử vừa rồi ở đây, chẳng qua bị người đuổi đi”

Thôi thị giật mình nghiêng đầu nhìn, hoá ra là Chung Lệ Kiều.

Bên cạnh Chung Lệ Kiều là phu nhân Bình Xương bá đang âm thầm nhéo tay nàng, ý bảo nàng đừng nhiều chuyện.

Nhưng Chung Lệ Kiều quyết định đánh cược một lần.

Chuyện của Hạ Lệ và Mạnh Doãn Đường lúc còn bé, nàng có biết, hôm nay thấy Hạ Lệ việc đầu tiên là tìm Mạnh Doãn Đường, nói không chừng hai người có thể nối lại tiền duyên. Nếu Mạnh Doãn Đường có thể gả cho Hạ Lệ, dù nàng chỉ dính được chút xíu dư quang, cũng đủ để nàng xoay mình làm người ở nhà chồng.

“Cái gì, bị đuổi đi? Cái này… chuyện là thế nào?” Mạnh Phù Doanh kinh ngạc nhìn về phía Thôi thị.

“Không phải, là…”

“Ai đuổi?”

Thôi thị định kiếm cớ cho qua, nhưng Hạ Lệ nhìn Chung Lệ Kiều, ánh mắt trầm trầm, lạnh giọng hỏi. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.