Buổi chiều, Thích Khoát trở về, trên khuôn mặt tuấn tú có ba bốn vết máu.
Lộc Văn Sanh ngạc nhiên, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Không phải bảo ngươi đi tìm tiểu thị nữ của Mạnh phủ sao? Mặt bị làm sao vậy? Mèo cào à?”
Không hỏi thì thôi, hỏi đến Thích Khoát lại tức giận, dằn mạnh chén trà xuống bàn: “Đừng nói nữa, lúc ta đến quán trà Long tĩnh, quán dĩ nhiên đóng cửa, tiểu thị nữ kia đang ngồi ngủ gật trước bậc tam cấp của quán, ta chỉ ngồi xổm trước mặt, nhẹ nhàng đẩy một cái, thế mà nàng cào ta thành thế này! Thực xui xẻo, sớm biết vậy đã để cho ngươi đi, đó là A Lang trừng phạt ta, nhưng cũng không đến mức hủy dung của ta”
Lộc Văn Sanh nghe vậy rất vui vẻ.
Tuệ An trở lại Mạnh phủ, Mạnh Doãn Đường thấy nàng bình an, cuối cùng cũng yên tâm.
Đến đêm, trời hết mưa.
Sau bữa cơm chiều, Mạnh Doãn Đường ở trong phòng Chu thị, nghe tiếng mưa đập vào lá chuối ở bên ngoài, nói: “Mẹ, hai ngày nữa con định mua một con ngựa. Lần trước Liễu phu nhân ở cách vách có nói, mua ngựa có thể kêu Liễu đại lang quân đi theo giúp đỡ, con kêu Liễu đại lang quân đi được không?”
Chu thị hỏi nàng: “Con có muốn Liễu đại lang quân đi cùng con không?”
Mạnh Doãn Đường cúi đầu nghịch chiếc khăn, do dự nói: “Cũng không biết hắn có thật sự hiểu về ngựa không, nếu thật sự biết, con nhờ hắn đi giúp một chuyến, sau đó mua một ít lễ vật tạ ơn cũng không có gì. Chỉ sợ hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756683/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.