Khi Mạnh Doãn Đường liếc thấy Hạ Lệ, trong lòng không kìm được lo lắng, lại lập tức bực mình chính mình không có tiền đồ, vì sao nhìn thấy hắn lại phải chột dạ?
Thấy hắn đứng từ xa nhìn nàng bất động, đành phải tiến lên chào hỏi.
Nàng chỉnh lại sắc mặt, giả bộ thong dong đi đến trước mặt Hạ Lệ, mỉm cười chào hỏi: “Nghĩa huynh”
Hạ Lệ nhướn mày: “Lại gọi lộn xộn gì nữa?”
Mạnh Doãn Đường vội giải thích: “Không lộn xộn, sáng nay Hạ đại nương tử ở nhà ta kết bái, nhận ta làm nghĩa muội, chàng xem, còn có tín vật đây”, nàng nâng cánh tay để cho hắn nhìn thấy chiếc vòng ngọc ở cổ tay.
Vòng ngọc xanh biếc ở trên cổ tay trắng nõn như phấn, xanh càng xanh mà trắng càng trắng.
Hạ Lệ nhìn lướt qua, âm thanh lạnh lùng: “Nàng ta kết bái với nàng, không phải ta, liên quan gì nhau?”
Mạnh Doãn Đường: “…”
“Gọi lại” hắn nhìn nàng chằm chằm nói.
Mạnh Doãn Đường: “…” Cái tên này vì cái gì mà cứ thích nàng gọi là “Lâm Phong ca ca”? Bây giờ đều đã lớn, gọi như thế có chút xấu hổ, đặc biệt là trong tình huống như thế này.
“Mạnh tiểu nương tử, có muốn xem ngựa nữa không?” ngay lúc nàng trong tình thế khó xử, Liễu Sĩ Bạch cách đó không xa tiến tới giải vây.
Mạnh Doãn Đường vội gật đầu: “Muốn”, thừa kịp này, nàng nói rất nhanh với Hạ Lệ: “Nghĩa huynh, huynh có việc vội cứ đi trước, ta còn muốn tiếp tục đi chọn ngựa, tạm biệt”. Nói xong hành lễ qua loa rồi quay đi, bị Hạ Lệ nắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756685/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.