🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong hoàng cung, chém giết đã được quá nửa, binh lính tàn dư của Hữu uy vệ bị binh lực Hữu vệ bao vây.

Khuôn mặt Thích Khoát đầy máu, dựa lưng vào Hạ Lệ cảnh giới bốn phía, thấp giọng nói: “A Lang, tên cẩu thái giám vẫn chưa tới!”

Hạ Lệ trầm giọng nói: “Ta biết”

“Hạ Lệ, ngươi khởi binh làm loạn, uổng công thánh ân, hiện giờ bị binh lực vây hãm có chạy đằng trời, còn không bó tay chịu trói?” Hữu vệ đại tướng quân Đàm Lập An chống tay lên chuôi đao bên hông, đứng dưới cây đuốc rừng rực cháy, quát Hạ Lệ.

“Đàm Lập An, ngươi cùng Tần Diễn cấu kết lẫn nhau ý đồ bức vua thoái vị, hiện giờ âm mưu đã bại lộ, kẻ thúc thủ chịu trói phải là ngươi!”

Đàm Lập An nhìn vòng vây bao quanh Hạ Lệ, dường như cảm thấy bộ dạng một thân một mình bị vây hãm mà còn mạnh miệng của Hạ Lệ thật tức cười, ngẩng đầu lên cười ha ha, nhưng chưa cười xong, một lưỡi đao đã lướt ngang cổ, cắt một đường gọn gàng.

Mắt Đàm Lập An trợn lên, tay che chiếc cổ đang phun máu không ngừng, cứng ngắc chậm rãi xoay người, nhìn nghĩa tử của mình, đô úy Hàng Thụy, tay cầm trường đao đẫm máu, mặt không biểu cảm nhìn hắn.

“Ngươi… A…” hắn mang vẻ mặt không thể tin ngã xuống.

Chiến trường rộng lớn ở hoàng thành vì biến cố này mà đột nhiên yên tĩnh.

“Hữu vệ đại tướng quân Đàm Lập An cấu kết với Thừa tướng Tần Diễn ý đồ bức vua thoái vị, hiện đã đền tội, các ngươi nếu hạ khí giới đầu hàng thì chuyện cũ sẽ bỏ qua”, Hàng Thụy cao giọng nói.

“Hàng Thụy, ngươi dám…” Hữu vệ tướng quân Trọng Văn Lực vừa định lên án Hàng Thụy phản bội Đàm Lập An, nhưng mới nói được một nửa, Hàng Thụy đã vung lên một đao.

“Hữu vệ tướng quân Trọng Văn Lực u mê không tỉnh ngộ, bị giết tại chỗ!” đao của Hàng Thụy cắm trên bụng Trọng Văn Lực, ánh mắt lạnh như băng nói.

Binh lính Hữu vệ thấy đại tướng quân cùng tướng quân đều bị giết, nhất thời hoang mang lo sợ.

“Còn có ai muốn làm phản, xông ra đây!” Hạ Lệ vung đao lên.

Binh lính Hữu vệ chần chừ, không biết ai là người hạ vũ khí trước, loảng xoảng một tiếng, giống như mở ra cánh cửa sinh tồn, lập tức tiếng loảng xoảng của vũ khí rơi xuống đất vang lên như sấm động. Binh lính Hữu vệ đều buông vũ khí đầu hàng.

Phụ hưng phường. Ngư gia.

Ngư Tuấn Nghĩa ngồi trên giường trong nội thất, lắng nghe sủng thiếp đang đánh đàn tỳ bà ca hát.

“Nghĩa phụ, nghĩa phụ”, con nuôi của hắn, nội thị Bì Hằng Lượng ở bên ngoài nhỏ giọng kêu.

“Vào đi”

Bì Hằng Lượng đi vào, khom người bẩm: “Nghĩa phụ, Đàm Lập An bị giết, Hạ Lệ tiếp quản quân Hữu vệ”

Ngư Tuấn Nghĩa sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao lại như vậy?”

“Là Hàng Thụy thừa dịp Đàm Lập An không chuẩn bị, giết hắn tại trận”, Bì Hằng Lượng thấp giọng nói.

Khi nói những câu này, trong lòng hắn có chút lo sợ, Hàng Thụy là con nuôi của Đàm Lập An, còn hắn là con nuôi của Ngư Tuấn Nghĩa.

Ngư Tuấn Nghĩa không nói câu nào, xuống giường, đi giày bước ra ngoài.

Một lát sau, ông ta mang theo tả vệ chạy tới hoàng thành.

“Hạ đại tướng quân, thật sự có lỗi, Kim quang môn bên kia làm ta chậm trễ đã tới muộn, nhưng xem ra ngươi bên này đã thu dọn xong rồi” Ngư Tuấn Nghĩa lập tức xuống ngựa, cùng Tả vệ đại tướng quân Lê Chính Phi đi đến trước mặt Hạ Lệ mặc giáp, khuôn mặt tuấn tú đầy máu.

Hạ Lệ nhe răng cười nói: “Nếu không phải Hàng đô úy quân pháp bất vị thân, Ngư tướng quân sợ là chỉ vội tới nhặt xác Hạ mỗ thôi”

“Không có khả năng đó, Hạ đại tướng quân một thân bách chiến, Đàm Lập An sao là đối thủ của ngươi được”, Ngư Tuấn Nghĩa cũng cười nói.

Hạ Lệ chống đao đứng lên nói: “Nếu Ngư tướng quân đến đây, cục diện bên này để tướng quân xử lý vậy”

Ngư Tuấn Nghĩa nghiêm mặt nói: “Đàm Lập An mưu phản đền tội, đồng mưu lại chưa quy án, nhiệm vụ bắt giữ này làm phiền Hạ đại tướng quân rồi”

Hạ Lệ gật đầu, mang theo quân Hữu uy vệ rời khỏi hoàng thành, lao thẳng tới phủ Phụ Quốc công.

Bì Hằng Lượng thấy Ngư Tuấn Nghĩa nhìn ra cửa Chu Tước, sắc mặt ngưng trọng, ghé sát tai ông ta thì thầm: “Nghĩa phụ, Hạ Lệ người này sâu không lường được, giữ hắn lại chỉ sợ là cái mầm tai vạ, sao không nhân cơ hội đưa hắn…” hắn làm thế chặt tay ngang cổ.

Ngư Tuấn Nghĩa nhìn hắn, lại nhìn Hàng Thụy đứng ở phía xa, sâu xa nói: “Ta không dám. Hàng Thụy từ nhỏ đã được Đàm Lập An đưa về phủ nuôi dưỡng như con ruột, người như vậy còn bị Hạ Lệ thu phục, ai biết được bây giờ bên cạnh ta có bao nhiêu người đứng về phía hắn?”

Bì Hằng Lượng nhất thời không lên tiếng, đứng yên lặng một bên.

Hạ Lệ dẫn người lao tới phủ Phụ Quốc công, chém giết từ ngoài cổng, hai cánh ập vào, rất nhanh đã phá được phòng thủ, tiến công cấp tốc.

Tiếng la hét sợ hãi vang lên trong phủ đệ rộng lớn, tôi tớ chạy bốn phương tám hướng, chủ nhân phủ đệ bị những tên lính lỗ m.ãng nóng lòng lập công nắm tóc lôi ra ngoài.

Hạ Lệ cầm đao, chậm rãi đi vào tiền viện phủ Phụ Quốc công, cảnh máu me trước mặt thật quen thuộc, làm cho hắn có ảo giác như trở về 8 năm trước ở tiền viện phủ Vệ Quốc công, sự thô bạo trong nội tâm sâu thẳm như không thể kiềm chế.

“A Lang, Tần lão cẩu đây rồi!” Thích Khoát thô bạo lôi Tần Diễn ra bên ngoài thư phòng, quăng xuống đất, hưng phấn nói: “Giết đi!”

“Hạ Lệ, chưa thẩm vấn chưa định tội, ngươi không có quyền giết người ở đây!” Tần Nguyên Chí nhìn thấy phụ thân tóc tai bù xù ngã dưới đất, lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi.

Thích Khoát đi lên đá một cước vào lưng hắn, đạp hắn ngã xuống đất, mắng: “Giết thì sao? Nếu còn nói nhảm, ta sẽ là người đầu tiên đâm chết ngươi!”

Tần Diễn ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Hạ Lệ một lúc, thở dài một hơi, nói: “Được làm vua thua làm giặc, không có gì để nói cả, ngươi động thủ đi”

“Cha!”

“Tướng gia!”

Một đám người bên cạnh hắn vừa kêu vừa khóc.

Hạ Lệ nhìn hắn chằm chằm, tay nắm chặt cán đao.

Cừu nhân cuối cùng của họa diệt môn đang ở ngay trước mặt, hắn muốn giết, chỉ cần giơ tay là đầu tên kia rơi xuống. Đây vốn là tính toán của hắn, giết xong rồi đi ra bên ngoài kia, thoát khỏi kinh thành, đến nơi chim trời cá nước tự do tự tại, không ai quản được hắn.

Nhưng, Doãn Đường lại muốn sống ở Trường An.

Đúng như lời Tần Nguyên Chí nói, lúc này giết lão ta, vô cớ xuất binh, nếu ở lại Trường An, mặc dù có thể may mắn không bị định tội, hắn cũng sẽ bị đám quan văn theo dõi suốt quãng đời còn lại. Dù sao chưa định tội mà đã giết Thừa tướng cũng đủ làm cho đám văn nhân kiêng kỵ cùng sợ hãi.

Đây sẽ trở thành nhược điểm suốt đời của hắn, nếu hắn chỉ có một mình tất nhiên không sợ, nhưng hắn đã lập gia đình, có thê thất, có nhạc gia.

“Trói lại”, Hạ Lệ thu đao.

Thích Khoát kinh ngạc: “A Lang?”

Hạ Lệ bước đi.

Hừng đông, những người liên quan trong phủ Phụ Quốc công đều bị trói chặt quỳ ở tiền viện, Hạ Lệ nhìn lướt qua, định phất tay bảo áp giải đi, cảm thấy không đúng, cẩn thận nhìn lại rồi hỏi: “Tần ngũ nương đâu?”

Không ai trả lời, Thích Khoát đấm đá một trận, lúc này có người khóc nói đêm qua Tần ngũ nương cùng hôn phu là Lý đô úy mang theo người đi ra ngoài.

Hạ Lệ cả kinh, ra lệnh cho Thích Khoát xử lý công việc ở đây, chính mình dẫn người quay nhanh về phủ Vệ Quốc công.

Cổng ngoài của phủ Vệ Quốc công đã bị phá, ngoài tường vết đao chồng chất, máu bắt khắp nơi, một mảnh hỗn loạn.

Lòng Hạ Lệ trùng xuống, vọt vào ngoại viện nhìn, thấy Lộc Văn Sanh đang chỉ huy người kéo xe đẩy chở thi thể, nghe tiếng vó ngựa thì ngẩng đầu, cao hứng nói: “A Lang đã trở lại”

Hạ Lệ xuống ngựa, chân mày nhíu lại hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tối hôm qua có một đám người đánh lén phủ chúng ta, đã bị giết, Tần gia nương tử mang người từ hậu viện mò tới Tùng Linh viện, bị Mạnh tiểu lang quân gi.ết ch.ết rồi”, Lộc Văn Sanh nói.

“Phu nhân đâu?” Hạ Lệ nghe nói Tần ngũ nương dẫn người mò tới Tùng Linh viện, vừa giận vừa sợ.

“Phu nhân cùng Mạnh công, Mạnh phu nhân, tỷ đệ Lâm tiểu nương tử và Tề quản sự đều ở dưới địa lao, an toàn không sao, A Lang yên tâm”

Hạ Lệ bình tĩnh lại, phân phó Lộc Văn Sanh: “Đi, để bọn họ ra đi, không sao, ta làm xong việc sẽ trở lại”

Lộc Văn Sanh vâng mệnh.

Trong địa lao, trừ Lâm tiểu lang quân và Mạnh Sở Cơ còn nhỏ, tất cả mọi người dường như một đêm không ngủ.

Mạnh Doãn Đường cùng Chu thị ngồi chung một chỗ, đầu tựa lên vai Chu thị, ánh mắt chết lặng nhìn khoảng không phía trước.

Chu thị một mực ôm nàng.

Không ai nói chuyện, Mạnh Phù Doanh thỉnh thoảng không nhịn được đứng dậy đi quanh quẩn, cũng cố gắng đi thật khẽ, không làm cho mọi người thêm sợ hãi bất an.

Thời gian trôi qua chậm hơn, biết rõ rằng ở chỗ này ngây ngô bất quá chỉ một ngày đêm, nhưng cảm giác tựa như đã trôi qua rất nhiều ngày.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng mở khoá.

Mạnh Doãn Đường run lên, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.

Những người khác cũng phản ứng giống nàng.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó, tiếng cửa sắt vang lên.

Tất cả mọi người đứng dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa kia, Mạnh Phù Doanh theo bản năng đứng chắn trước thê nữ.

Cửa sắt mở ra, Lộc Văn Sanh đi vào, hướng phu thê Mạnh thị cùng Mạnh Doãn Đường chắp tay thi lễ, mặt đầy niềm vui nói: “Phu nhân, Mạnh công, Mạnh phu nhân, có thể ra ngoài, không sao rồi”

Mạnh Doãn Đường vội vàng hỏi: “Lâm Phong ca ca đâu?”

“A Lang không sao, vừa quay về nhưng có việc gấp phải đi xử lý cho nên lại đi, chắc đến đêm sẽ về” Lộc Văn Sanh nói.

Mũi đao treo trên đầu tim của Mạnh Doãn Đường được hạ xuống, hốc mũi chua xót, không nhịn được nhào vào lòng Chu thị khóc lớn.

Chu thị sao có thể không biết một ngày đêm này nàng có bao nhiêu thống khổ, khẽ vuốt lưng nàng: “Không sao, đều đã qua, Hạ Lục lang bình an rồi”

Đoàn người đi theo Lộc Văn Sanh ra khỏi địa lao, ánh sáng mặt trời chiếu rọi có chút không mở mắt ra được, đứng giữa ánh nắng ấm áp, cảm giác như vừa được sống lại.

“Phu nhân, người tới Thường Tinh viện nghỉ ngơi trước đi, Tùng Linh viện phải dọn dẹp một chút”, Lộc Văn Sanh nói.

Thời gian cấp bách, cũng mới chỉ di dời xác chết đến tiền viện thôi, trong phòng Tùng Linh viện vẫn còn vết máu tươi chưa lau dọn.

Mạnh Doãn Đường đồng ý, Thường Tinh viện lớn hơn nhiều, thu thập một gian cho nàng ngủ không phải chuyện khó.

Mọi người lo lắng sợ hãi suốt đêm, hôm nay gỡ được nỗi lo, thở phào nhẹ nhõm, ăn một chút rồi về phòng mình nghỉ ngơi.

Mạnh Doãn Đường ngủ đủ, cảm giác nóng bức, mở mắt nhìn, nắng chiều chiếu vào giường, Hạ Lệ nằm ở mép giường, nửa bên gò má bị ánh mặt trời chiếu thành màu vàng, ngay cả lông mi cũng như trong suốt, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

“Lâm Phong ca ca!” nàng đưa tay ôm chặt hắn.

“Ta đây” Hạ Lệ cũng ôm lấy nàng, nghiêng mặt sang hôn lên má nàng.

“Chàng có bị thương không?”

“Thương nhẹ”

“Cho ta nhìn một chút”, Mạnh Doãn Đường vội vàng buông hắn ra, ngồi dậy.

“Được”, Hạ Lệ đứng trước giường, ánh mắt nhìn nàng, cởi đai lưng, sau đó vẫy tay buông màn trướng xuống, chui vào bên trong.

Mạnh Doãn Đường bị người hắn áp xuống mới phát hiện không đúng, đỏ mặt la lên: “Lâm Phong ca ca, ta chỉ muốn nhìn một chút xem chàng bị thương có nặng hay không?”

Hạ Lệ vừa hôn vừa thấp giọng cười nói: “Mắt thấy không nhất định là thật, phu nhân hay tự mình cảm nhận một chút, xem ta rốt cuộc có bị thương nặng hay không?” 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.