Mạnh Doãn Đường nghe vậy thì bật khóc, ôm lấy hắn nói: "Ta không muốn để chàng đi."
“Không đi là nhất định sẽ chết, đi mới có khả năng sống”, Hạ Lệ đưa tay khẽ vuốt sống lưng nàng, nghiêng mặt sang bên noi: “Biết nàng sẽ khóc, vốn không định nói trước với nàng, nhưng chúng ta là phu thê, nàng có quyền biết trượng phu mình sắp đi làm cái gì, sẽ phải đối mặt với điều gì”
Hắn khẽ nắm vai nàng kéo ra, nhìn nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nói: “Vạn nhất, ta nói vạn nhất, vạn nhất ta không về được, nàng hãy đi cùng Lộc Văn Sanh. Hắn sẽ đưa nàng và mọi người rời Trường An an toàn. Trừ bọc quần áo bên người, không mang theo bất cứ thứ gì khác, đồ trong kho phòng cũng không cần mang. Người khác biết nàng không mang tài vật đi theo sẽ không đuổi theo giết nàng. Trong bọc quần áo có tiền cùng châu báu đủ cho mọi người trong nhà nàng có thể một lần nữa yên ổn sống bên ngoài, cả đời không cần lo nghĩ. Đợi sau khi ổn định, tìm một nam nhân khác cũng được, nhớ mở to mắt, tìm một người đối xử tốt với nàng”
“Chàng vô liêm sỉ!” tim Mạnh Doãn Đường đau như dao cắt, vừa khóc vừa đánh hắn. Rõ ràng một khắc trước tất cả đều tốt đẹp, tại sao trong nháy mắt bầu trời đã đổ sập? Nếu bây giờ nàng ngất đi, lúc tỉnh dậy liệu có phải mọi thứ này chỉ là ác mộng không?
Hạ Lệ gạt nước mắt trên mặt nàng, nói: “Đừng khóc, ta chẳng qua nói đến tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756730/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.