Trước kia đến bệnh viện làm, lúc không có chuyện gì cô sẽ lén lút dạo trang web nhưng hiện giờ, Lâm Hiểu sẽ thường thường cầm một quyển sách dạy phát âm tiếng anh, nhỏ giọng ở một góc luyện tập.
Vì muốn nhanh có hiệu quả, cô dứt ruột dùng hơn năm nghìn tệ đăng ký một khóa học tiếng anh tốc hành. Mỗi buổi tối cô không còn đi tìm Bác Thần nữa, cũng không rảnh bồi Lâm mẹ, cơm nước xong liền vội vàng chạy đi học.
Trên thực tế so với những sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường vẫn còn như tờ giấy trắng, cô dù hai năm làm một công việc nhàn tản trong bệnh viện cũng có khả năng hơn. Chính vì điều đó, Lâm Hiểu càng muốn nỗ lực hết sức, để chính mình có thể trổ hết tài năng cạnh tranh với người khác.
Bác Thần biết cô mỗi ngày đều phải đi học thì vô cùng săn sóc, đúng giờ đều chờ cô ở bên ngoài. Mà tối nay, vẫn tiếp diễn như thế.
Lâm Hiểu vừa tan học liền nhìn thấy Bác Thần đứng chờ cô dưới cột đèn đường. Cô vẫy vẫy tay sau đó chạy tới, thuận thế bổ nhào vào lòng hắn.
Bác Thần “ai” một tiếng, lùi xuống vài bước nhưng vẫn theo phản xạ dang tay ôm cô: “Lớn thế rồi mà vẫn còn ở bên ngoài yêu thương nhung nhớ, không sợ bị người ta nhìn thấy sao.”
“Sợ gì? Người ta hâm mộ còn không kịp đâu.” Lâm Hiểu nghiêng đầu đắc ý nói.
Bác Thần cười cười, nắm tay cô đưa cô đi ăn khuya.
Lâm Hiểu ở bên cạnh oán giận: “Lúc nào cũng ăn khuya như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-the-cuoi/2326552/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.