Chương 36:
Chu Thời Bùi đang ngủ ngay trong phòng cậu, chỉ cách một cánh cửa. Ngay cả Hạ Trí cũng cảm thấy có chút không chân thực.
Cậu đứng trước cửa phòng, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở ra để nhìn thêm một chút, để chắc chắn rằng Chu Thời Bùi thật sự ở bên trong.
Tiếng động khi vặn tay nắm cửa rất nhỏ, nhưng nhịp tim dồn dập của cậu đã hoàn toàn át đi âm thanh đó. Cậu không dám dùng quá nhiều lực, chỉ cẩn thận đẩy cửa ra một chút—nhưng vừa mở ra, đã chạm phải ánh mắt của người đang ngồi dựa vào đầu giường bên trong.
Hạ Trí khựng lại, lập tức buông tay, đứng yên tại chỗ. Đầu ngón tay cậu hơi co lại theo bản năng.
Cậu cứ nghĩ rằng Chu Thời Bùi đã ngủ rồi. Cậu chỉ muốn hé cửa ra nhìn một chút, chỉ một chút thôi, để chắc chắn rằng tất cả không phải là mơ.
Chu Thời Bùi vốn định ngủ, nhưng nghe thấy tiếng động khe khẽ ngoài cửa, thế nên hắn mở mắt nhìn qua.
Hắn chờ một lúc, cuối cùng mới thấy Hạ Trí cẩn thận đẩy cửa ra.
"Em làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Hạ Trí lắc đầu.
Chu Thời Bùi vỗ nhẹ lên vị trí bên cạnh mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Qua đây nào.”
Cậu đã đứng ngoài cửa rất lâu rồi, hắn sao có thể không hiểu cậu đang nghĩ gì chứ?
Hạ Trí không nói gì, cũng không đóng cửa lại, chỉ chậm rãi bước đến bên giường ngồi xuống.
Chu Thời Bùi nghiêng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-nghien-moc-tay-tay-trach/2711280/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.