🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 44: 

 

Tối hôm đó, hai người đến một nhà hàng để ăn tối. Nhân viên phục vụ dẫn họ lên tầng cao nhất, nơi có một khoảng ngoài trời. Trên đó chỉ có một vài chiếc bàn, tất cả đều trống, không có một ai.

 

Dưới chân là một lớp cỏ xanh, ánh đèn trang trí phủ kín toàn bộ tầng thượng, bên cạnh còn có một cây đàn piano. Cảnh vật xung quanh trông thật yên tĩnh, không giống một nhà hàng chút nào.

 

Ánh sáng trên tầng thượng chủ yếu là màu ấm, hơi tối, tạo nên không khí rất lãng mạn. Hạ Trí theo sự sắp xếp của nhân viên phục vụ, ngồi xuống, ánh mắt hướng ra ngoài. Trước mắt cậu là một thành phố sáng rực với hàng vạn ánh đèn, còn bên dưới là con phố nhộn nhịp, đầy người qua lại.

 

Cảnh vật nơi họ đang ngồi tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với không gian xung quanh.

 

Món ăn đã được chuẩn bị sẵn, vài cây nến cũng được thắp sáng. Nhân viên phục vụ mở rượu vang, rót cho rượu cho cả hai sau đó lịch sự rời đi.

 

Gió đêm thoảng qua, ngọn nến nhấp nháy. Hạ Trí nhìn về phía Chu Thời Bùi, người đang tự nhiên nâng ly rượu lên.

 

"Hạ Trí, sinh nhật vui vẻ."

 

Hạ Trí hơi ngẩn người, mất một lúc lâu mới đưa tay cầm ly, nhẹ nhàng chạm vào ly của Chu Thời Bùi. Cậu không muốn uống say, hôm nay là sinh nhật của cậu, cũng là lần đầu tiên Chu Thời Bùi cùng cậu trải qua sinh nhật, cậu không muốn còn chưa bắt đầu mà đã say mất.

 

Chu Thời Bùi cười, "Cùng anh uống một chút không sao đâu, say rồi anh sẽ đưa em về."

 

Hạ Trí cảm thấy mỗi khi cậu nghĩ gì, Chu Thời Bùi đều có thể đoán được. Cậu nghe lời nói của hắn, cúi đầu uống một ngụm. Hương vị rượu vang có chút k1ch thích, đầu lưỡi hơi khô, nhưng dư vị lại ngọt ngào. Cảm giác cồn trong rượu có vẻ cao hơn chút so với những lần cậu từng uống.

 

Vừa đặt ly rượu xuống, cánh cửa phía bên kia mở ra, một người quản lý mặc bộ đồ công sở màu đen bước vào, ôm một bó hoa hồng lớn, đưa cho Chu Thời Bùi.

 

Chu Thời Bùi nhận lấy và nói cảm ơn.

 

"Không có gì, phục vụ khách hàng là vinh dự của chúng tôi. Chúc hai vị có một buổi tối vui vẻ."

 

Chu Thời Bùi gật đầu, người quản lý rời đi đúng lúc.

 

Bó hoa hồng này không giống như lần trước Chu Thời Bùi tặng Hạ Trí. Hoặc nói đúng hơn, bó hoa này lớn hơn rất nhiều so với lần trước.

 

Chu Thời Bùi đưa bó hoa cho Hạ Trí, cậu ôm chặt lấy, hương thơm nồng nàn của những đóa hồng lan tỏa trong không khí, khiến màn đêm càng thêm mê hoặc.

 

Cậu cúi đầu, chóp mũi gần như chạm vào những cánh hoa, đôi mắt ánh lên vẻ yêu thích rõ rệt. Khi ngẩng lên, ánh nhìn trong trẻo tựa bầu trời đầy sao, sáng rực rỡ giữa màn đêm.

 

Chu Thời Bùi nhìn cậu đến thất thần, ánh mắt dần trở nên ấm áp, sâu thẳm. Hắn không kìm được mà vươn tay về phía cậu.

 

Hạ Trí không thể diễn tả ánh mắt của Chu Thời Bùi lúc này, bởi từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy qua. Trong vô thức, cậu đưa tay cho hắn, để mặc cho những ngón tay ấm áp ấy nắm lấy, hơi siết chặt.

 

Chu Thời Bùi nhẹ nhàng dẫn dắt, khiến Hạ Trí đứng dậy, vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt hắn. Mùi hương từ bó hoa vấn vít quanh hai người. Hắn ngước lên nhìn cậu.

 

Hạ Trí vô thức siết chặt bó hoa trong tay hơn một chút, ánh mắt của Chu Thời Bùi khiến tim cậu khẽ run, một cảm giác khó gọi tên dâng tràn trong lồ ng ngực.

 

Chu Thời Bùi nắm lấy tay cậu, làm sao có thể không cảm nhận được sự căng thẳng ấy. Hắn nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng. Hạ Trí hoàn toàn không kịp phản ứng, đầu gối khẽ khuỵu xuống, thuận thế ngồi lên đùi hắn.

 

Mãi đến khi ý thức được, toàn thân cậu cứng đờ, như thể nơi mình đang ngồi bỏng rát. Cậu hoảng loạn muốn đứng dậy, nhưng cánh tay của Chu Thời Bùi siết lại, giữ chặt cậu trong vòng tay hắn.

 

Hạ Trí xoay đầu nhìn hắn, hai tay vẫn ôm bó hoa, không biết nên làm gì. Cậu lúng túng không phải vì không muốn, mà là vì không dám. Cảm giác tim đập quá nhanh khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

 

“Hạ Trí.” Chu Thời Bùi khẽ gọi tên cậu.

 

Hạ Trí theo phản xạ ngước nhìn hắn, hàng mi khẽ run. Chu Thời Bùi một tay ôm lấy eo cậu, tay còn lại nâng lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua gò má, sau đó hơi dùng lực, khẽ nâng cằm cậu lên.

 

Hạ Trí siết chặt bó hoa hồng trong tay, hàng mi khẽ run rẩy, mỗi lúc một dữ dội hơn. Khi Chu Thời Bùi tiến lại gần, cậu theo bản năng nhắm mắt, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, rối loạn vì căng thẳng.

 

Chu Thời Bùi không ngờ rằng chỉ là một nụ hôn thôi mà Hạ Trí lại căng thẳng đến vậy. Quả nhiên, không thể quá vội vàng...

 

Nhưng lần này đã đến bước này rồi, nếu buông cậu ra thì thật đáng tiếc. Chu Thời Bùi áp môi xuống, hôn lên môi Hạ Trí.

 

Hạ Trí còn non nớt, hoàn toàn không biết gì. Lần duy nhất cậu từng hôn là trong lần tỏ tình đó, nhưng cũng vụng về không theo quy tắc nào, thực ra đến chính cậu cũng không nhớ rõ mình đã làm gì.

 

Nụ hôn lần này là do Chu Thời Bùi chủ động, Hạ Trí ngoan ngoãn đón nhận. Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, nhưng hơi thở lại nóng bỏng, vẫn không phải thứ mà một người chưa từng trải qua điều gì như Hạ Trí có thể chịu đựng được.

 

Thân thể vô thức mềm nhũn, hoàn toàn ngã vào lòng Chu Thời Bùi. Đôi tay nắm chặt hoa hồng thỉnh thoảng có bản năng muốn đáp lại hắn. Tuy nhiên, mỗi khi đối mặt với nụ hôn nóng bỏng của Chu Thời Bùi, cậu lại lặng lẽ lùi về.

 

Chu Thời Bùi không cho Hạ Trí cơ hội trốn tránh. Nụ hôn sâu khiến cậu có chút sợ hãi—cậu chưa từng hôn ai khác, hoàn toàn không biết nụ hôn có thể đi sâu đến mức này, chỉ có thể cố gắng thích ứng và tiếp nhận.

 

Dù là một nụ hôn dịu dàng đến đâu, cũng đều mang theo sự chiếm đoạt. Huống hồ, sự dịu dàng của Chu Thời Bùi chưa bao giờ chỉ đơn thuần là dịu dàng.

 

Đến cuối cùng, Hạ Trí gần như không thở nổi, lúc này Chu Thời Bùi mới chịu kết thúc nụ hôn.

 

Cậu tựa vào lòng hắn, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Nụ hôn ngột ngạt ấy khiến tim cậu đập loạn nhịp, bàn tay dịu dàng của Chu Thời Bùi chậm rãi vuốt nhẹ sau lưng cậu, mang đến một sự lưu luyến vô tận.

 

Chu Thời Bùi cũng đang ổn định nhịp tim của hắn. Đôi mắt hắn nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất bên trong đã giấu đi hết thảy khát vọng đang cuộn trào. Hắn ôm lấy Hạ Trí, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu.

 

“Còn căng thẳng không?” Chu Thời Bùi hỏi.

 

Hạ Trí ngước mắt nhìn hắn, khẽ lắc đầu. Cơ thể vẫn còn hơi mềm nhũn, nhưng không còn cứng đờ như lúc đầu.

 

“Đừng sợ, chúng ta đang yêu nhau. Em có thể làm bất cứ điều gì với anh.” Chu Thời Bùi nói.

 

Huống hồ, cũng chỉ là ngồi trên đùi hắn mà thôi.

 

Những lời đó như tiếp thêm dũng khí cho Hạ Trí. Cậu dường như muốn kiểm chứng câu nói của Chu Thời Bùi, liền rướn người tới trước, đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi hắn.

 

Chu Thời Bùi khẽ sững người, có chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, đáy mắt hắn hiện lên ý cười, hắn bắt chước động tác của Hạ Trí, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn.

 

Hạ Trí nhìn hắn, Chu Thời Bùi hỏi: “Thế nào? Hài lòng chứ?”

 

Hạ Trí bị ánh mắt trêu chọc của hắn làm cho ngượng ngùng, hiếm khi nào lộ ra vẻ bối rối như vậy, cậu khẽ gật đầu một cái.

 

“Vậy chúng ta ăn trước, kẻo đồ ăn nguội mất.” Chu Thời Bùi buông cậu ra, hoàn toàn quên mất rằng ban đầu chính hắn là người cao hứng kéo Hạ Trí vào lòng để hôn.

 

Hạ Trí đứng dậy, rời khỏi vòng tay hắn, nhưng trong lòng còn có chút lưu luyến. Đôi mắt cậu nhìn Chu Thời Bùi chằm chằm, ánh mắt không chút che giấu, vừa trong sáng lại vừa nóng bỏng.

 

Ánh mắt ấy quá đỗi đơn thuần, lại quá mức tha thiết, khiến người ta nhìn mà lòng ngứa ngáy khó chịu.

 

Chu Thời Bùi cắt từng miếng bít tết trong đ ĩa của mình, sau đó đưa cho Hạ Trí: “Đưa phần của em cho anh.”

 

Hạ Trí mãi lo nhìn hắn, đến khi cúi xuống mới phát hiện bít tết trong đ ĩa của mình vẫn chưa động tới. Nếu để lâu hơn nữa thì nguội mất.

 

Cậu nhận lấy phần bít tết đã được cắt sẵn từ tay Chu Thời Bùi, đổi lại phần của mình. Lúc này, cậu mới chịu thu ánh mắt, tập trung vào miếng bít tết đã được cắt gọn gàng trong đ ĩa.

 

Hai người tiếp tục uống thêm một chút rượu. Hạ Trí đã hơi ngà ngà say, cảm giác cả người như đang lơ lửng giữa không trung.

 

Chu Thời Bùi uống nhiều hơn cậu. Hạ Trí rất thích nhìn hắn uống rượu. Khác với phong thái trong các buổi tiệc xã giao, khi ở riêng, động tác uống rượu của hắn mang theo chút gì đó lười biếng, nhàn nhã. Hắn khẽ lắc ly rượu, đặt môi mỏng lên vành ly trong suốt, chất lỏng màu đỏ thẫm chậm rãi trượt xuống cổ họng…

 

Yết hầu khẽ chuyển động, khiến Hạ Trí nhìn đến mức khô cả miệng. Cậu vô thức cũng nhấp một ngụm rượu nhỏ.

 

Sau khi bữa tối gần kết thúc, ánh đèn trên tầng thượng đột nhiên tắt hết, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Hạ Trí giật mình, theo phản xạ nhìn về phía Chu Thời Bùi, nhưng khuôn mặt hắn đã bị bóng tối che lấp, chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.

 

Cậu định dùng thủ ngữ để hỏi hắn chuyện gì đang xảy ra, nhưng chợt nhớ ra rằng đối phương không thể nhìn thấy mình. Đúng lúc này, một chùm sáng rực rỡ phóng thẳng lên bầu trời, ngay sau đó nổ tung trong màn đêm.

 

Ánh sáng từ pháo hoa xé toạc bóng tối, chiếu rọi khuôn mặt của Chu Thời Bùi. Đôi mắt hắn ánh lên sự dịu dàng nồng đậm, từng tia sáng mơ hồ quấn lấy Hạ Trí, như thể vô hình mà vây chặt cậu trong đó.

 

Chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng đủ khiến thế giới của Hạ Trí như ngừng lại. Vạn vật xung quanh đều trở nên mờ nhạt, trong mắt cậu lúc này chỉ còn lại duy nhất hình bóng của Chu Thời Bùi. Pháo hoa trên bầu trời vẫn đang nở rộ, nhưng âm thanh bên tai cậu dường như xa xăm hẳn đi.

 

Gương mặt Chu Thời Bùi dưới ánh pháo hoa lúc sáng lúc tối, mông lung đến mức gần như không chân thực. Hạ Trí muốn đưa tay ra nắm lấy, nhưng cơ thể như bị cố định, chẳng thể nào động đậy.

 

Chu Thời Bùi đứng dậy, bước đến trước mặt Hạ Trí, chắn đi tầm mắt của cậu. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng cậu lên khỏi ghế, nghiêng người một chút, vô cùng tự nhiên mà vòng tay ôm lấy eo Hạ Trí, kéo cậu vào lòng. Đến khi hai người ra đến mép tầng thượng, hắn mới chậm rãi buông tay.

 

Cả hai cùng dựa vào lan can, ngẩng đầu ngắm nhìn pháo hoa. Màn pháo hoa này vô cùng rực rỡ, từng đợt nối tiếp nhau bùng nổ trên bầu trời suốt hơn nửa tiếng. Bên dưới, vô số người đi đường cũng bị thu hút mà dừng chân thưởng thức.

 

Ánh sáng của pháo hoa phản chiếu trong mắt Chu Thời Bùi, rực rỡ chập chờn, đủ màu sắc đan xen. Thế nhưng, ánh nhìn của hắn bình thản đến lạ, như thể thứ hắn đang ngắm không phải là một màn pháo hoa.

 

Hạ Trí nhìn thêm một lát, rồi lặng lẽ nghiêng đầu, lén quan sát gương mặt nghiêng của Chu Thời Bùi. Khoảng cách giữa hai người rất gần, cơ thể cậu hơi nghiêng về phía hắn. Bàn tay đang đặt trên lan can khẽ động, vô thức chạm vào mu bàn tay của Chu Thời Bùi.

 

Chu Thời Bùi cúi xuống, ánh mắt rơi trên người cậu. Bị phát hiện, nhưng Hạ Trí không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Cậu ngước mắt nhìn hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên mu bàn tay hắn. Khi những chùm pháo hoa cuối cùng sắp tan biến, cậu khẽ siết ngón tay, nắm chặt lấy tay hắn, đồng thời ngẩng đầu, đặt lên môi hắn một nụ hôn dịu dàng.

 

Chu Thời Bùi khẽ sững lại, sau đó rút tay khỏi lòng bàn tay Hạ Trí, vòng tay ôm cậu vào lòng, cúi xuống theo chuyển động của cậu, tạo điều kiện để cậu có thể dễ dàng hôn hắn.

 

Hạ Trí chỉ đơn thuần muốn được gần gũi với Chu Thời Bùi, giống như một bản năng tự nhiên của con người khi khát sẽ tìm nước uống. Cậu vừa chạm đến môi hắn liền lập tức buông ra.

 

Dù ngay trước đó, Chu Thời Bùi đã làm mẫu cho cậu, nhưng cậu vẫn chỉ biết hôn một cách thoáng qua, thậm chí còn không bằng lần đầu tiên hôn hắn.

 

Nhưng khi ấy, mọi hành động của cậu đều là vô thức, phần lớn là bắt chước người khác hoặc học từ trên TV, còn lại hoàn toàn dựa vào bản năng. Cậu chẳng biết mình đã làm gì, đến cuối cùng bị Chu Thời Bùi kéo ra.

 

“Chỉ vậy thôi sao?” Chu Thời Bùi nhìn cậu, khẽ hỏi.

 

Hạ Trí ngây người, không biết nên trả lời thế nào.

 

“Nhắm mắt lại, anh dạy em.” Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng, tựa như có thể mê hoặc lòng người.

 

Hạ Trí vốn luôn nghe lời hắn, bảo nhắm mắt thì cậu lập tức ngoan ngoãn nhắm lại.

 

Chu Thời Bùi cúi xuống, môi hắn lướt nhẹ qua vành tai cậu. Hạ Trí khẽ run lên, hơi thở ấm áp của hắn phả vào khiến cậu cảm thấy nhột, như có một luồng điện nhỏ chạy dọc từ não xuống khắp tứ chi, đến mức đôi chân cũng trở nên mềm nhũn.

 

Phản ứng của Hạ Trí quá non nớt, hoàn toàn không chịu nổi chút trêu chọc này. Chu Thời Bùi ôm cậu thật chặt trong lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt v3 d ái tai cậu. Vì quá nhạy cảm, Hạ Trí theo bản năng muốn tránh đi, nhưng ngay lúc đó, Chu Thời Bùi đã cúi đầu, đặt lên môi cậu một nụ hôn.

 

Hơi thở của Hạ Trí rối loạn hơn, hai tay cậu bấu chặt lấy áo hắn. Chu Thời Bùi kiên nhẫn hôn cậu từng chút một, để cậu có thời gian thích nghi.

 

Hắn dẫn dắt cậu học cách đáp lại, ban đầu Hạ Trí còn do dự, nhưng dần dần cũng rụt rè bắt chước theo nhịp điệu của hắn. Dù động tác còn vụng về, lại mang theo chút cẩn trọng, rụt rè như một chú mèo nhỏ đang thăm dò mọi thứ.

 

Nụ hôn kéo dài đến mức ngay cả Chu Thời Bùi cũng bắt đầu mất kiểm soát. Hắn khẽ tách ra, ôm cậu vào lòng, cố gắng áp chế ngọn lửa đang bùng lên trong lòng. Quả nhiên, có những chuyện một khi đã bắt đầu thì sẽ trở nên khó mà dừng lại.

 

Nhưng hắn không muốn tiến triển quá nhanh với Hạ Trí. Yêu đương là một chuyện, nhưng lý trí vẫn phải giữ lại một chút.

 

Hạ Trí yên tĩnh tựa vào lồ ng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Chu Thời Bùi, lúc này cậu mới nhận ra, thì ra hắn cũng không phải lúc nào cũng điềm tĩnh, lạnh nhạt. Ít nhất là ngay giây phút này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng—trái tim hắn đang đập vì cậu.

 

“Bên kia có đàn piano, muốn nghe anh chơi một bản không?” Chu Thời Bùi bỗng lên tiếng.

 

Hạ Trí ngẩng đầu khỏi lồ ng ngực hắn, có chút bất ngờ. Sau đó, cậu chợt nhớ ra, nhà Chu Thời Bùi cũng có một cây đàn piano, nên hắn biết chơi cũng không có gì lạ. Nghĩ đến đây, cậu khẽ gật đầu, mang theo chút mong chờ.

 

Chu Thời Bùi buông cậu ra, đi về phía cây đàn, ngồi xuống rồi nhìn cậu một cái. Ngay sau đó, tiếng đàn du dương vang lên giữa màn đêm.

 

Là bài Chúc mừng sinh nhật.

 

Đèn trên tầng thượng sáng trở lại. Cánh cửa trượt phía trong được mở ra, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc bánh sinh nhật ra ngoài, khẽ cất giọng hát bài chúc mừng sinh nhật.

 

Hạ Trí sững sờ, ánh mắt cậu thoáng chút mơ màng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Chu Thời Bùi.

 

Chu Thời Bùi chơi xong bài hát liền thu tay lại, đứng dậy đi về phía Hạ Trí, nắm lấy tay cậu: “Ước nguyện rồi thổi nến đi. Điều ước này, anh sẽ giúp em thực hiện.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.