Chương 47:
Khi Chu Thời Bùi tắm xong bước ra, thấy trên giường không có động tĩnh gì, hắn nghĩ rằng Hạ Trí đã ngủ.
Hắn thuận tay tắt đèn trong phòng, vén chăn nằm xuống.
Vừa mới nằm ổn định, hắn xoay người liền chạm phải ánh mắt của Hạ Trí.
Trong phòng tối đen, chỉ khi lại gần mới có thể nhìn rõ đường nét của đối phương.
Trong bóng tối, đôi mắt của Hạ Trí sáng rực, cậu cứ nhìn hắn như vậy, chẳng hề che giấu.
Chu Thời Bùi sững lại một chút, có lẽ không ngờ rằng Hạ Trí vẫn còn thức.
Sau đó, hắn rất tự nhiên vươn tay ôm cậu vào lòng, nhắm mắt lại.
Hạ Trí đột ngột bị kéo vào vòng tay ấm áp ấy, thoáng sững người, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Trong hơi thở là mùi sữa tắm quen thuộc của Chu Thời Bùi—nhàn nhạt, thanh mát, hình như còn vương vấn chút hương bạc hà.
Cậu khẽ dịch người, áp tai lên lồ ng ngực hắn.
Dù chẳng thể nghe thấy nhịp tim đập, nhưng cậu dường như có thể cảm nhận được nó đang vang lên nhè nhẹ nơi lồ ng ngực ấm áp.
Giữa đêm tĩnh lặng, mang theo vô vàn tâm tư nhỏ bé, cậu dần chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Hạ Trí nói muốn cùng Chu Thời Bùi đến công ty.
Chu Thời Bùi hiếm khi nghe thấy Hạ Trí chủ động đề xuất muốn đi đâu, nên có phần ngạc nhiên, hỏi: “Muốn đi chơi à?”
Nhưng hôm nay hắn có nhiều việc, e là không có thời gian để ý đến Hạ Trí. Để cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-nghien-moc-tay-tay-trach/2711291/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.