“Chính là…… Chính là ngài thống khổ như thế ──”
Liễu nhi chân tay luống cuống.
Làm sao đây? Nàng nên làm sao đây? Công tử xem ra rất khó chịu, nàng nên làm sao mới giúp được y?
“Không…… Không quan hệ…… Trong chốc lát thì tốt rồi……” Y suy yếu cười, trấn an lo lắng của Liễu nhi.
“Chính là, chính là……”
Nàng còn muốn nói, nhưng thấy Bạt Thác Vô Nhược bộ dáng sắp thở không nổi, vội đến vuốt lưng giúp y thuận khí.
Cho rằng đau đớn này rất nhanh sẽ lui bước, nhưng thời gian càng lâu, cảm nhận lại càng tăng lên sâu sắc, đến cuối cùng, y cơ hồ không còn khí lực, một tay chống đỡ trên song cửa sổ, trên mặt phủ kín mồ hôi lạnh.
“Công tử, có khỏe không? Ngài sao vậy?”
Đau đớn này không phải tái phát như thường lệ, mà là đau từ trong ngũ tạng lục phủ lan truyền tới tứ chi, y đau đến nói không ra lời, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.
Ngón tay bấu chặt lấy song cửa đã trở nên trắng bệch, móng tay cũng bật ra, chảy ra máu tươi.
“Công tử…… Công tử……” Liễu nhi nhìn móng tay thấm máu, tâm như bị nhéo đau theo, nhưng cũng chỉ có thể ở một bên ngây ngốc, hận chính mình không thể làm gì được.
Cũng không biết rốt cuộc qua bao lâu, Bạt Thác Vô Nhược nghĩ đến y sẽ đau đến ngất khi, cảm giác đau đớn kia mới chậm rãi trôi đi.
“Rầm!”
Liễu nhi không kịp đỡ lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn y vì thể lực chống đỡ hết nổi mà ngã quỵ trên mặt đất, tiếng vang kia thật lớn, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-ngoc-an/2662732/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.