Lòng bàn tay cảm giác được rõ ràng quẫy động, Hoàng Phủ Duật kinh hỉ.
“Nó động!”
Tay phải để trên tay Hoàng Phủ Duật, Bạt Thác Vô Nhược ấm áp lộ ra nụ cười, “Đã hơn tám tháng, đương nhiên nó sẽ động.”
“Còn có thể chạm được tay của Bảo Bảo.” Bạt Thác Vô Nhược kéo tay hắn để trên bụng sờ soạng, ngón tay di chuyển một chút, sờ lên một vị trí, “Ở trong này.”
Nhíu mi, “Thật nhỏ.”
“Hai tháng sau, có thể thực sự chạm vào Bảo Bảo.”
Nhìn thấy vẻ mặt Bạt Thác Vô Nhược bỗng tái nhợt mất tự nhiên, Hoàng Phủ Duật sờ sờ lên mặt y. “Thân thể ngươi không việc gì chứ?”
Chốc lát sau y mới gật đầu. “Ân.”
“Thật sự?”
“Ân.”
“Mặt của ngươi màu rất khó xem.”
“Hôm nay hơi mệt.”
“Không nên quá mệt mỏi, thân thể ngươi hiện tại không thể so với trước kia, bụng lớn hơn rất nhiều, có thể nằm nghỉ ngơi liền tận lực nằm nghỉ ngơi.”
“Hảo.”
“Hôm nay đi tản bộ chưa?”
“Còn chưa có.”
Ban ngày y căn bản không dám xuất môn.
“Từ từ, trẫm cùng ngươi đi bên ngoài tản bộ một chút.”
“Đợi đến buổi tối hãy đi?”
“Tại sao?”
Bạt Thác Vô Nhược hơi chần chờ, trù trừ một chút sau mới nói: “Đã sắp mùa xuân, không thể phủ hậu y xuất môn……”
“Cho nên?”
Khó xử trong chốc lát, “Người khác sẽ thấy ── bụng……”
Hoàng Phủ Duật không nói gì, trầm mặc hồi lâu.
“Trẫm không ngại.”
Ngẩng đầu, y rất nhanh trả lời: “Chính là ta để ý! Để ý ──” tầm mắt tả hữu ngắm vài lần, y mới do dự tiếp tục nói: “Người khác đối với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-ngoc-an/2662743/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.