Âm thanh trầm thấp của Từ Thiếu Khiêm vang lên sát bên tai, ôn như như vậy, kiên định như vậy, mỗi một chữ đều như một cây búa trực tiếp gõ vào lòng, khiến An Nham trong giây lát một trận rung động ——
Dù trong bất kể tình huống gì, tôi cũng sẽ không rời bỏ cậu.
Đúng vậy, người đàn ông này cho tới nay đều chưa từng bỏ rơi hắn, mỗi lần khi hắn hụt hẫng nhất, bất lực nhất, hắn luôn là như vậy kịp thời xuất hiện bên cạnh mình.
Ở trong mắt tất cả mọi người, An Nham luôn lạc quan sáng sủa, vô tâm vô phế, suốt ngày vui cười, trên đời này cũng chỉ có Từ Thiếu Khiêm mới được tận mắt chứng kiến các loại diện mục chân thật nhất của An Nham, chật vật, như đưa đám, hụt hẫng, thống khổ, những yếu ớt cho tới bây giờ đều chưa từng để lộ trước mặt người ngoài kia, gần như lần nào cũng đúng dịp bị Từ Thiếu Khiêm thu vào đáy mắt.
Cho dù là tình cảnh bị nữ nhân bỏ thuốc khuất nhục như hôm nay, cũng là Từ Thiếu Khiêm tìm được hắn cứu ra, mặt dù lạnh mặt hung hăng mắng hắn một trận, lại vẫn không bỏ hắn lại một mình rời đi.
Từ đầu đến cuối, Từ Thiếu Khiêm đều yên lặng ở bên cạnh hắn như vậy... Cho tới bây giờ đều chưa từng bỏ đi.
An Nham nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lông mi rung động thể hiện nội tâm đang mãnh liệt bất an.
Hắn luôn cảm thấy mình không nên để kệ cho Từ Thiếu Khiêm ở lại, nếu như tối nay để cho người này ở lại, từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-pho-vo-tan/2651000/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.