Sau khi xác nhận Phật Tôn cực kỳ “Được”, Kê Thanh Bách cũng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Ngoan ngoãn ăn xong cơm, uống thuốc trước khi lên giường. Ai ngờ nằm xuống, đèn tắt, hoàng đế không hề làm gì tiếp.
Kê Thanh Bách thì nóng lòng muốn thử cảm giác thị tẩm, hắn trừng mắt trong bóng tối một lúc lâu, ai ngờ ngay cả tay hắn Đàn Chương cũng không chịu nắm!?
“Ngươi đừng ngọ ngoạy.” Hoàng đế rất buồn bực, âm u nói.
Kê Thanh Bách vẫn chưa chịu chết tâm, quấn lấy y hỏi: “Bệ hạ không cần ta thị tẩm thật sao?”
Đàn Chương đành phải nói: “Chờ ngươi khỏe hơn đã.”
Kê Thanh Bách chớp mắt, hình như hắn đã hiểu ra vì sao y không chịu chạm vào hắn. Hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười: “Kê Ngọc không khỏe, còn ta là thần tiên mà.”
Hoàng đế không nói gì, y đột nhiên ôm eo Kê Thanh Bách, nhấc hắn nằm lên người y.
Kê Thanh Bách chỉ cảm thấy đỉnh đầu bị đối phương cọ cằm hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên lại bị y cắn môi hôn một lát.
Sau cùng bị y lừa gạt cho qua chuyện, cái gì cũng chưa làm được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kê Thanh Bách buồn bực chỉ muốn đập đầu xuống đất. Đàn Chương đã mặc xong triều phục, bên hông đeo túi tiền tối qua hắn thêu, thấy hắn tỉnh lại thì cong lưng, phủ người trên giường.
Tằng Đức đứng ngay ngoài bình phong, lờ mờ thấy được một ít, mặt già đỏ lên mà không dám thúc giục.
Kê Thanh Bách bị hôn đến thở hổn hển, hai má đỏ bừng, đôi mắt lá liễu rưng rưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-khan-nga-ung-nhu-thi/1821594/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.