Sau khi Trường Sinh trở về núi Tuyệt Đỉnh, Kê Thanh Bách không để hắn ta rời khỏi đường Lung Nguyệt, các sư huynh sư tỷ tới mấy lần đều không gặp được hắn ta. Hơn nữa, nơi hai thầy trò ở cũng khá hẻo lánh hoang vu, nay lại vắng như chùa bà đanh, không ai tới thăm hỏi.
Các đường khác và Kê Thanh Bách xé rách quan hệ rồi thì không còn vui vẻ hòa nhã, khách sáo giả tạo như trước nữa. Chỉ là bọn chúng ngại hắn tu vi Huyền Cảnh, lại không thể động đến, nên bọn chúng thật sự giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể uống máu nuốt thịt hắn.
Vì Trường Sinh có máu đầu tim của Thánh Yêu nên Kê Thanh Bách không cho hắn ta tiếp xúc với những người khác trong môn phái, tránh rước họa sát thân.
Cũng may Trường Sinh rất ngoan ngoãn, cả ngày ở đường Lung Nguyệt làm bạn với sư phụ cũng không cảm thấy cô đơn. Chỉ là thỉnh thoảng hắn ta sẽ ngẩn người rất lâu, không biết đang nghĩ gì.
Kê Thanh Bách lại không phải người tinh tế, nhạy cảm lắm, nhưng thấy hắn ta như vậy mấy lần thì cũng không nhịn được lo lắng. Buổi trưa một ngày nọ, ánh nắng vừa phải, hai người ngồi trong sân ngắm cảnh xuân tới tuyết tan, mầm non mới nhú.
“Con có tâm sự gì có thể nói với ta.” Kê Thanh Bách nhìn cây mộc lan trong sân, thản nhiên nói: “Sao mà khỏe mạnh hơn rồi lại thành ra suy nghĩ nhiều hơn thế?”
Trường Sinh cười cười, thở dài nói: “Con không nghĩ gì.” Sau đó lại nói: “Chỉ là nghĩ tới sư đệ.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-khan-nga-ung-nhu-thi/372973/quyen-2-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.