🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nửa năm sau, Giang Châu.

Những ngày cuối xuân.

Sáu giờ tối, Trình Vân Thanh đến bệnh viện, phòng cấp cứu, như thường lệ , tấp nập người ra kẻ vào.

Phòng khám của cô nằm ở tầng một. Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy khu vườn nhỏ phía trước dãy phòng bệnh. Vài người nhà bệnh nhân cùng những bệnh nhân mặc đồ sọc xanh trắng đang chậm rãi dạo bước trên lối đi, có người đẩy xe lăn, có người đang tập luyện phục hồi.

Trong hoa viên, những cành hải đường rủ xuống, nụ hoa đã nở rộ, những cánh hoa tinh mịn thấp thoáng giữa tán lá xanh rậm rạp. Gió nhẹ thổi qua, cánh hoa nhỏ xíu lả tả rơi xuống, giống như những gợn sóng lan tỏa trên mặt hồ.

Hôm nay, Trình Vân Thanh bận đến mức chẳng có thời gian nghỉ ngơi, cứ như một con quay quay mãi không dừng. Vừa mới bàn giao công việc với các bác sĩ khác, xe cứu thương đã lại đưa đến một bệnh nhân cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Dù trời đã qua tiết Thanh Minh, thời tiết bắt đầu ấm áp, nhưng số bệnh nhân mắc bệnh tim mạch vẫn không hề giảm so với những năm trước.

Sau đó, lại có thêm hai bệnh nhân tai nạn giao thông được đưa vào. Một người bị xuất huyết não, phải vất vả lắm mới giành giật lại sự sống. Cả khu cấp cứu rơi vào tình trạng hỗn loạn, hành lang chật kín người nhà bệnh nhân, ai cũng lo lắng, bồn chồn.

Xử lý xong xuôi, Trình Vân Thanh trở lại phòng khám ngoại khoa. Định tranh thủ khoảng trống ít ỏi để đi vệ sinh thì đột nhiên, một bệnh nhân hớt hải chạy đến. Người này bị chó ngao Tây Tạng mà mình nuôi cắn bị thương, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa khẩn thiết cầu cứu.

Trình Vân Thanh cúi xuống xem xét vết thương. Người đàn ông kia ôm chặt lấy mông, máu không chảy nhiều nhưng vẫn khá nghiêm trọng. Cô nhẹ nhàng nhấc tay kiểm tra, sau đó chỉ về phía quầy đăng ký bên cạnh:

“Anh đi đăng ký trước đi.”

Từ hành lang nhà vệ sinh trở lại phòng khám, trời bên ngoài đã tối hẳn.

Trình Vân Thanh ngồi xuống trước máy tính, chuẩn bị gọi bệnh nhân tiếp theo. Khi con chuột nhấp vào số 0171, hiển thị tên “Trần Hồng Giang,” thì đúng lúc đó, người đàn ông tự nhận bị chó ngao cắn ban nãy khập khiễng đi vào.

Hắn vừa bước tới cửa thì bất ngờ, một nhóm người ồn ào kéo đến, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng.

Trình Vân Thanh ngẩng đầu lên, bất giác nhíu mày.

“Xin lỗi, đến lượt tôi rồi…” Trần Hồng Giang dè dặt lên tiếng.

“Lắm mồm! Không thấy bọn tao đang chảy máu đây à? Còn nói nữa, tin tao cho mày biết tay không?”

Một gã đàn ông mặc đồ đen, dáng vẻ hung hăng, thô bạo đẩy Trần Hồng Giang sang một bên rồi xông thẳng vào phòng cấp cứu. Ngay sau đó, năm sáu người khác cũng lũ lượt đi vào, trên người ai nấy đều có vết thương, máu dính đầy áo, mặt mũi nhăn nhó vì đau đớn.

Gã đi đầu vừa bước đến trước mặt Trình Vân Thanh đã lớn giọng:

“Bác sĩ! Mau cứu bọn tôi! Chúng tôi vừa bị chém!”

Là vết thương do dao chém.

Trình Vân Thanh thoáng sững người khi nhìn thấy gương mặt hắn, da tróc thịt bong, máu vẫn còn rỉ ra từ miệng vết thương. Cô còn chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa lại có một người khác bước vào. Theo bản xạ, ánh mắt cô liền hướng về phía đó.

“Mau để anh Húc khám trước!”

Mấy người đàn ông mặc đồ đen lập tức nhường đường, có kẻ còn nhanh nhẹn kéo ghế. Người vừa vào không tỏ vẻ gì, chỉ thuận thế ngồi xuống.

Anh ta không mặc đồ đen như những kẻ còn lại, chỉ khoác một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình bên ngoài áo ba lỗ. Trên cánh tay trái quấn một dải vải cầm máu, máu đã thấm đỏ một nửa. Giữa đám người áo đen vây quanh, nhìn anh nổi bật như vầng trăng giữa bầu trời tối.

Trình Vân Thanh ngẩng lên, theo bản năng quan sát người đàn ông trước mặt.

Cô tự nhận trí nhớ mình khá tốt, vì vậy ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy anh ta vô cùng quen mắt, dù vậy, cô vẫn chỉ bán tín bán nghi.

Từ Vân Nam đến Giang Châu mất gần ba tiếng đi đường, hơn hai nghìn cây số, làm sao có thể?

Trong thoáng chốc, Trình Vân Thanh không biết phải nói gì, không gian trong phòng khám dường như lặng đi vài giây.

Một tên đàn em sốt ruột kêu lên:

“Ê, bác sĩ! Mau khám cho anh tôi đi chứ! Anh ấy bị chém một nhát ở cánh tay, máu chảy nhiều lắm rồi!”

Trình Vân Thanh lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng, trầm mặc một chút rồi bình tĩnh nói:

“Mấy anh ra ngoài trước đi.”

Không khí im phăng phắc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả phòng khám như bị nén lại, rồi ngay lập tức bùng nổ.

“Mẹ nó, cô có ý gì đấy? Bọn tôi bị chém, chẳng lẽ cô không muốn cứu?”

“Bác sĩ thì ghê gớm lắm hả?”

“Cô có tin tôi đánh cô ngay tại đây không?”

Trình Vân Thanh không để tâm đến lời đe dọa. Cô đứng dậy, bình thản đi xuyên qua đám đông, dáng vẻ chẳng hề bận tâm. Khi đến cửa, cô cất giọng gọi Trần Hồng Giang, người vẫn đang lấp ló ngoài hành lang:

“Anh vào đi.”

Nhưng nhìn tình hình trước mắt, Trần Hồng Giang lại có phần chần chừ.

Dân thường không đấu nổi với lục lâm thảo khấu, huống hồ anh ta chỉ là một người dân bình thường, quanh năm sống theo pháp luật, chưa từng dính dáng đến đám lưu manh. Nhìn thoáng qua, ai cũng biết bọn họ không phải dạng dễ chọc.

Anh ta do dự đứng ngay cửa phòng khám, tiến không được, mà lùi cũng không xong.

Phía sau, một kẻ giọng điệu hống hách quát lên:

“Cấp cứu? Đây gọi là cấp cứu sao? Chẳng lẽ bọn tôi không gấp hơn anh ta à?!”

Trình Vân Thanh quay đầu lại, ánh mắt điềm tĩnh nhìn hắn, trên gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhưng chính vẻ bình thản ấy, trong mắt đám người kia, lại càng giống như sự khinh thường.

Giọng cô vẫn bình thản, không nhanh không chậm:

“Gấp hay không là do tôi quyết định. Nếu muốn khám thì làm theo quy định của bệnh viện, đi đăng ký trước, còn không thì mời ra ngoài.”

Gã kia tức tối gào lên:

“Không thấy anh bọn tôi đang chảy máu nhiều thế kia sao? Mất máu quá nhiều sẽ chết, cô không hiểu à?!”

Trình Vân Thanh thản nhiên đáp:

“Nhà xác ngay bên cạnh.”

Giọng Trình Vân Thanh bình tĩnh, không có chút dao động nào, cũng có lẽ vì cô cảm thấy cực kỳ chán ghét những loại người như vậy nên không cần suy nghĩ mà thốt ra lời này.

Nhưng những lời đó lại như đổ dầu vào lửa.

Mấy người đang ngồi xổm lập tức đứng dậy, giống như bị kích động. Kẻ mặc đồ đen đứng gần nhất với Trình Vân Thanh giơ tay lên, tức giận quát:

“Con mẹ nó, cô là ai mà dám ăn nói như vậy?”

“A Đống!”

Một giọng nói trầm thấp ngăn lại, chặn ngang câu chửi.

Trình Vân Thanh quay lại nhìn. Người đàn ông ngồi trên ghế chỉ nhẹ nhàng vẫy tay, giọng nói lạnh lùng: “Đi đăng ký đi.”

A Đống không phục, lớn tiếng kêu lên:

“Anh Húc, con đàn bà này không biết điều, còn dám nguyền rủa anh…”

“Tôi bảo đi, không nghe thấy à?”

Người đàn ông ngước mắt nhìn A Đống, ánh mắt không có vẻ giận dữ nhưng đủ khiến A Đống im lặng.

A Đống rõ ràng sợ anh ta, không dám tranh cãi thêm. Hắn chỉ cúi đầu lầm bầm chửi nhỏ một câu rồi xoay người đi về phía quầy đăng ký.

Sau khi răn dạy xong, người được gọi là “anh Húc” đứng dậy, đi ra cửa. Khi lướt qua Trình Vân Thanh, vạt áo sơ mi của anh ta khẽ bay, như thể mang theo một làn gió nhẹ.

Những người còn lại nhìn thấy anh ta ra ngoài, dù rất tức giận nhưng cũng chỉ biết trừng mắt nhìn Trình Vân Thanh một lúc, rồi rời đi theo sau.

Trần Hồng Giang lúc này mới thật cẩn thận tiến lại gần. Trình Vân Thanh cụp mắt, ngồi lại trước bàn và bắt đầu hỏi:

“Anh qua đây, đóng cửa lại, bị thương ở đâu?”

Vết thương không sâu, Trình Vân Thanh giúp anh ta khữ nhiễm trùng, băng bó cẩn thận, sau đó kê đơn vắc-xin phòng bệnh dại, kèm một vài lời trấn an đơn giản. Trần Hồng Giang cầm đơn thuốc, mở cửa đi ra ngoài.

Trình Vân Thanh quay lại nhìn máy tính, trên màn hình đã hiện ra các bệnh nhân tiếp theo. Cô lướt qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở cuối hàng.

—— Lâm Húc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.