🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tôi tìm A Hân.” Lâm Húc quay đầu nhìn Kiều Tam, kiên quyết nói:

“Anh Tam, nếu đúng là con nhỏ đó chạy trốn, anh cho tôi vài ngày, tôi nhất định lôi nó về nói cho rõ sự thật.”

Kiều Tam không đáp lời, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho một người đứng gần đó, người này lập tức rời đi, có lẽ để xác minh thông tin.

Lâm Húc đứng giữa phòng, im lặng không nói gì.

Anh biết rõ, Từ Kiến Đông chẳng có chứng cứ gì thực tế, cuộc điều tra ầm ĩ này chỉ là một màn lừa dối, muốn tìm ra sơ hở của anh. Dù anh thật sự đã gặp Phương Oánh, nhưng việc cô ấy chạy thoát thì dính gì đến anh, cương quyết phủi tay không nhận là xong.

Hơn nữa, anh đã có chuẩn bị từ trước.

Không lâu sau, người vừa ra ngoài quay lại. Lâm Húc thấy hắn tiến gần, cúi đầu thì thầm vài câu vào tai Kiều Tam.

Kiều Tam nghe xong một cách điềm tĩnh, im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng: “Kiến Đông, lần này là cậu nói oan cho A Húc rồi.”

Nghe vậy, Từ Kiến Đông biết không thể tiếp tục, tức giận cười lạnh rồi đứng dậy.

Lâm Húc bước thêm một bước, chặn trước mặt hắn, nói: “Thế nào, không có bằng chứng mà đòi đổi tội cho tôi, giờ định phủi mông bỏ đi như vậy à? Từ Kiến Đông, anh nghĩ trèo lên đầu tôi dễ lắm hả?”

Anh cao hơn Từ Kiến Đông cả một cái đầu, khí thế áp đảo khiến đối phương phải ngẩng lên nhìn, ánh mắt lộ ra vẻ căm phẫn: “Cậu muốn thế nào? Nơi này đều là người của tôi, cậu có thể làm gì được?”

Lâm Húc khẽ cười, quay về phía người đang ngồi trên sô pha: “Anh Tam, anh phân xử vụ này đi.”

Kiều Tam nhíu mày, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế sự bực bội, lên tiếng: “Kiến Đông, cậu cũng phải xin lỗi A Húc.”Kiều Tam nhíu mày, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế sự bực bội, lên tiếng: “Kiến Đông, ngươi phải xin lỗi A Húc.”

Khuôn mặt Từ Kiến Đông thể hiện sự bất mãn, chưa kịp bùng nổ thì Lâm Húc đã lạnh lùng cắt lời: “Xin lỗi thì không cần, tôi không cần những lời giả dối đó.”

Kiều Tam thở dài, giọng điềm đạm: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Lâm Húc hờ hững nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp: “Tôi muốn ba mươi phần trăm lợi nhuận cho phi vụ tới.”

“Con mẹ nó, cậu là đồ tham lam…” Từ Kiến Đông giơ nắm tay lên, nhưng bị Kiều Tam ngăn lại, nhanh chóng nói:

“Được, chia cho cậu ba phần, nhưng cậu cũng phải phối hợp với bên cậu Đông, không thể ngồi một chỗ ngậm tiền. Tôi đi trước, mấy ngày nữa chắc sẽ có thêm tin tức, tôi sẽ gọi mấy cậu lại để bàn bạc.”

Lâm Húc nở một nụ cười tự mãn: “Cảm ơn anh Tam.”

Kiều Tam bước về phía cửa, tiện tay khều Từ Kiến Đông một cái.

Từ Kiến Đông nhịn cơn tức, theo Kiều Tam bước ra phía sau. Bất chợt, hắn nghe Lâm Húc cười nhạt, chế nhạo: “Anh Đông, không mang theo ‘nhân chứng’ của anh à?”

Hắn quay lại, ánh mắt liếc qua một người đang run rẩy trong góc, bình thản nói: “Nó đắc tội cậu, tôi để tuỳ cậu xử lý.”

Đám người kia rời đi, Lâm Húc lại ngồi xuống sô pha, tiếp tục châm một điếu thuốc khác. Tay anh gác lên thành ghế, khẽ thả một làn khói mỏng, ánh mắt lướt qua mấy cô gái vẫn còn đứng bất động trong phòng. Anh cười:

“Các cô còn đứng đây làm gì, chờ tôi phát bằng khen hả?”

Nghe vậy, các cô gái hiểu rằng Lâm Húc có lẽ muốn đóng cửa dạy dỗ Tiểu Chung nên ai nấy hoảng sợ, vội vã chạy ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, chặn đứng tiếng ồn ào trong hành lang. Lâm Húc ngả người về phía sau sô pha, tiếp tục hút thuốc. Lâm Húc có tiếng là người máu lạnh, tàn nhẫn với đối thủ cũng tàn nhẫn với chính mình. Anh có thể vì tiền mà bán mạng, nếu không cũng không thể nhanh chóng leo lên vị trí cao như vậy. Tiểu Chung mặt mày bầm dập, rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn bò đến trước mặt anh, mặt lem luốc nước mắt nước mũi, vội vàng thanh minh: “Anh Húc, em không cố ý. Anh Đông ép em, khai rằng anh cho em uống thuốc ngủ, sau đó lợi dụng thời cơ…”

Tiểu Chung vẫn lải nhải không ngừng, “Anh Húc, anh là đàn anh rộng lượng, tha cho em lần này đi…”

Lâm Húc dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, cảm thấy uể oải, dùng ngón cái ấn vào giữa chân mày, như thể không chịu nổi cảnh trước mặt.

Lâm Húc không hề động thủ, chậm rãi ấn đầu mẩu thuốc vào gạt tàn rồi cúi mắt nhìn Tiểu Chung: “Tôi không tha cho cậu, Từ Kiến Đông lại càng không. Đi hay ở, tự cậu quyết định đi.”

Nói xong, Lâm Húc đứng dậy, lướt qua cậu ta, đi ra ngoài.

Chiều tháng Năm, thời tiết oi bức lạ thường, mây đen kéo đến đầy trời, báo hiệu một cơn mưa to sắp trút xuống.

Tại khoa giải phẫu thần kinh, chủ nhiệm Lưu triệu tập buổi hội chẩn. Mỗi người lần lượt báo cáo tình trạng bệnh của từng bệnh nhân, sau đó chọn một ca bệnh quan trọng ra để thảo luận.

Sau khi họp xong, phòng khám đã tan sở từ lâu, đồng hồ chỉ bảy giờ tối. Trình Vân Thanh quay về văn phòng thay đồ thì có người gõ cửa. Những thực tập sinh y khoa ở đây đều là đàn em khoá dưới của Trình Vân Thanh, tuổi tác hai bên không chênh lệch quá nhiều, theo thời gian cũng dần thân thiết.

Đi đầu là một cô gái hoạt bát tên Giang Điềm, đứng cạnh cửa hỏi: “Chị Vân Thanh, chị có kế hoạch gì sau khi tan ca chưa?”

“Không có gì, về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Trình Vân Thanh trả lời xong, lại nghe Giang Điềm tiếp tục hỏi: “Ngày mai chị cũng ở nhà nghỉ ngơi à? Buổi tối bọn em định tụ tập, chị tham gia cùng bọn em nhé?”

Những người trẻ khi tụ tập thường chỉ là ăn uống, xem phim, hát KTV hoặc chơi bài. Trình Vân Thanh dọn dẹp lại bàn làm việc, cúi đầu đóng ngăn kéo rồi từ chối:

“Tôi không giỏi những thứ đó, sợ làm các em mất hứng.”

Cạnh cửa, một nam sinh tên Tần Phong nói thêm:

“Không cần giỏi đâu, chỉ cần chị biết uống rượu là được. Chị Vân Thanh, chúng tôi nghe phó chủ nhiệm Tiền nói chị có thể uống cả nghìn ly mà không say, uống còn giỏi hơn cả nam giới. Mỗi lần liên hoan, chỉ có chị là luôn còn tỉnh táo đến cuối tiệc.”

Trình Vân Thanh không phản bác, chỉ thuận miệng hỏi: “Các em định đi đâu vậy?”

Nói xong, cô đứng dậy đi đến gần cửa, thấy mấy đàn em đang cười thần bí với nhau nhưng không nói thêm gì.

Trình Vân Thanh đóng cửa lại, quay đầu nhìn Giang Điềm một cái. Cô gái nhỏ cúi đầu, giọng nói khó giấu được sự hưng phấn: “Chúng em định đi hộp đêm chơi, gần đây có The Crown, nơi này nổi tiếng lắm. Tần Phong nói với bọn em chỗ đó toàn những mỹ nam mỹ nữ.”

“Hộp đêm? Tôi không rành những nơi này…” Trình Vân Thanh bước về phía thang máy, nhưng bỗng dưng dừng lại, quay đầu hỏi:

“Hộp đêm mà em vừa nói tên gì?”

“The Crown.”

Giang Điềm thấy Trình Vân Thanh có vẻ có chút hứng thú, liền tiến lên vỗ vỗ tay cô:

“Chị, đi cùng bọn em đi, lỡ bọn em có uống say thì còn chị đưa từng đứa về ký túc xá.”

Mấy người đứng bên cạnh cũng đồng thanh khuyến khích.

Trình Vân Thanh im lặng cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên, cười nhẹ: “Được.”

Thật ra mấy thực tập sinh kia vốn dĩ chỉ tò mò về The Crown, mà bản thân Trình Vân Thanh cũng chỉ từng qua lại mấy quán bar thuần tuý, chưa từng đặt chân tới hộp đêm.

Bọn họ đến một nhà hàng nhỏ gần bệnh viện để ăn nhẹ, sau đó bắt hai chiếc xe đến The Crown.

Trước cửa, nhân viên đón khách nhìn ra những người này vốn đến đây để trải nghiệm nên không hỏi han gì thêm, chỉ lặng lẽ dẫn họ vào khu vực ghế dài.

Lúc này đã là 9 giờ tối, không khí dần trở nên náo nhiệt. Bọn họ ngồi ở góc khán đài, cách sàn nhảy còn một khoảng xa, nhưng phí vào cửa cũng đã hơn một ngàn. Giang Điềm và Tần Phong phấn khích muốn uống rượu, nghiên cứu một hồi rồi gọi vài chai bia và vài ly cocktail.

Trình Vân Thanh thì tùy tiện gọi một ly rượu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.