🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Ê, mấy người nhìn cô gái kia xem, trông xinh quá.”

“Xinh cái gì mà xinh? Trang điểm lòe loẹt thế kia, nhìn qua là biết mặt đã chỉnh sửa rồi!”

“Haiz, mấy người nói xem, mấy cô ấy chỉ ngồi uống rượu cùng khách thôi hay cũng lên sân khấu biểu diễn?”

“Sao? Cậu muốn book à?”

“Tùy tiện hỏi thôi mà…”

“Thích hay không, suy cho cùng cũng là chuyện tiền bạc cả. Thử đưa cô ấy mười nghìn tệ xem có gật đầu vội không?”

“Làm gì đến mức đắt vậy? Tôi có đứa bạn hay chơi ở mấy chỗ này, nó nói chỉ tầm hai ba nghìn là bao cả đêm, muốn tốt hơn thì thêm chút nữa.”

“Tốt hơn là thế nào? Là xinh hơn hay là… kỹ thuật giỏi hơn?”

Giang Điềm, Tần Phong và mấy người khác túm tụm lại, phấn khích bàn tán rôm rả. Dưới bầu không khí nồng nặc hormone và cồn, giọng nói của họ hòa lẫn vào tiếng nhạc chát chúa, khiến chẳng ai cần phải kiêng kỵ điều gì.

Trình Vân Thanh chỉ ngồi yên tại chỗ, thỉnh thoảng nghe loáng thoáng đôi câu. Khứu giác cô vốn nhạy cảm, giữa không gian hỗn độn mùi hương, cô có thể phân biệt rõ từng tầng mùi hương, nước hoa đắt tiền lẫn rẻ tiền, hòa quyện cùng hơi men nồng, thậm chí còn nồng nặc hơn cả mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện.

Ngồi được một lúc, bầu không khí trên sàn nhảy bắt đầu nóng dần, DJ kêu gọi mọi người lên sân khấu. Hai thực tập sinh trong nhóm bác sỹ nhanh chóng lao lên đầu tiên.

Trình Vân Thanh cầm ly cocktail bạc hà xanh trước mặt, nhấp một ngụm. Cảm giác lạnh buốt kí.ch thí.ch đầu lưỡi khiến cô khẽ nhíu mày. Đặt ly rượu xuống, cô đảo mắt, nhưng ánh nhìn dần trở nên mơ hồ. Trước mắt cô chỉ còn những cô gái rót rượu với đôi chân dài và vòng eo uyển chuyển, tay cầm ly rượu đi lại giữa những hàng ghế dài.

Ngoài những hình ảnh ấy, cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Thật ngốc nghếch!

Trình Vân Thanh bật cười, trong lòng khẽ lắc đầu. Chính cô cũng không biết hành động này của mình nên gọi là “ôm cây đợi thỏ” hay “mò kim đáy biển”.

Cô đứng dậy, chặn một nhân viên phục vụ lại và hỏi:

“Toilet ở đâu?”

Người phục vụ chỉ về hướng đông nam của sàn nhảy. Trình Vân Thanh đi theo chỉ dẫn, len qua đám đông. Khi vừa đến dãy ghế dài gần sân nhảy nhất bỗng nghe thấy một giọng nói khá lớn. Nội dung câu chuyện không quá rõ ràng, nhưng cô vẫn kịp bắt được hai chữ: “anh Húc”

Bước chân cô khựng lại, ánh mắt lập tức hướng về nơi phát ra âm thanh.

Ở chiếc ghế dài hình bán nguyệt kia có bảy, tám người đang ngồi. Nam nữ xen kẽ, vòng tay vắt qua eo nhau, chân gác lên người đối diện, không thể phân biệt ai với ai. Trước mặt họ, bàn chất đầy khay champagne, đĩa trái cây, cùng vô số ly rượu màu sắc sặc sỡ. Mẩu thuốc lá vương vãi khắp nơi, hỗn loạn như chính bầu không khí nơi này.

Lâm Húc ngồi ngay vị trí trung tâm. Khác hẳn với dáng vẻ thường ngày, hôm nay anh mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần tây đen. Rõ ràng trang phục không khác biệt so với những người xung quanh, nhưng khi mặc trên người anh lại tạo ra một hiệu ứng hoàn toàn khác. Cổ áo mở rộng quá nửa, để lộ phần ngực rắn chắc, tay áo xắn lên đến khuỷu, ôm sát lấy những thớ cơ bắp khỏe khoắn. Không biết trước đó đã chơi trò gì mà quần áo anh bị rượu thấm ướt loang lổ.

Lớp vải mỏng bết vào da, làm nổi bật đường nét săn chắc của cơ thể. Ánh đèn mờ ảo quét qua gương mặt Lâm Húc, tạo nên một tầng sắc thái bí ẩn đầy mê hoặc.

A Đống lớn giọng cười nói:

“Anh Húc, mẹ nó, hiếm lắm mới thấy anh thua một ván, còn định chơi xấu à? Uống đi, uống hết chai này mới được tha.” Lâm Húc nhếch môi cười nhạt, chẳng mấy bận tâm. Anh cầm lấy chai champagne ai đó đưa qua, đứng dậy, ngửa đầu uống một hơi dài.

Anh vốn đã cao, giờ đứng lên trông càng như hạc giữa bầy gà. Trình Vân Thanh dõi theo Lâm Húc, ánh mắt lướt qua sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm, đường cổ thon dài, hầu kết trượt lên xuống theo từng nhịp nuốt, rồi bất giác dừng lại ở xương quai xanh sắc nét.

Ý thức được mình vừa thất thần, cô vội vã dời ánh mắt đi.

Không gian trong quán bar chật chội, dòng người chen lấn nhau. Đột nhiên, có kẻ vô tình va vào Trình Vân Thanh. Người nọ vừa quay lại, nhìn rõ gương mặt cô thì lập tức thay đổi thái độ. Vẻ bực dọc trên mặt tan biến, thay vào đó là một nụ cười gian xảo. Gã buông một tiếng huýt sáo khiếm nhã.

Chính tiếng huýt sáo này đã thu hút ánh nhìn từ đám người ở ghế bán nguyệt.

A Đống ngồi gần đó, cách cô chỉ một bước chân, vừa ngẩng đầu lên đã nhận ra ngay. Cậu ta vốn đã uống khá nhiều, hoa mắt đến mức còn phải dụi mắt mấy cái, sau đó hớn hở reo lên:

“Anh Húc, chẳng phải đây là cô bác sỹ 34B của anh sao?”

Thực ra, Lâm Húc đã nhìn thấy Trình Vân Thanh từ sớm. Nhưng… sao cô lại ở đây? Là đến tìm anh hay chỉ tình cờ? Trong hoàn cảnh thế này, anh cũng chẳng hề muốn có bất cứ liên quan nào với cô.

Trước khi kịp mở lời, một người đàn ông cao to đã đứng dậy. Đó là Lý Lục, trợ thủ đắc lực nhất dưới trướng Từ Kiến Đông, kẻ cầm trịch khu vực The Crown.

Hắn nâng ly rượu, mắt hơi nheo lại:

“Anh Húc, người quen cũ hả?”

Lâm Húc cười nhạt, giơ chân đá A Đống một cái:

“Bớt nói linh tinh đi. Tôi còn chẳng nhớ nổi cô ta là ai!”

Ánh mắt Trình Vân Thanh lướt qua phía Lâm Húc, nhưng anh lại tránh đi, giả bộ như không thấy. Dưới men say, anh lớn tiếng:

“Lý Lục, chỗ chúng ta mở cửa làm ăn, cậu chặn đường khách là có ý gì hả?”

Lý Sáu nhìn chằm chằm vào phần gáy trắng nõn và đôi môi đỏ bừng của Trình Vân Thanh, trong lòng bỗng dấy lên một chút cảm giác thú vị, không chịu bỏ qua:

“Xin lỗi nhé, có lẽ A Đống nhận nhầm người. Nhưng thôi, để tôi mời em một ly, coi như bồi tội vậy.”

Trình Vân Thanh không muốn đôi co thêm, nhấc chân định rời đi. Thế nhưng Lý Lục lại chắn kín lối đi, không chút nhượng bộ. Cô chẳng hề sợ hãi, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Lâm Húc hơi nghiêng cằm, giọng điệu có vẻ hờ hững:

“Anh Lục sao chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào vậy? Chỉ là một ly rượu thôi mà, để tôi uống thay cô ấy cũng được.”

Phùng Đống và đám người bên bàn liếc nhìn nhau, cười cười đầy ẩn ý. Dù sao Lâm Húc từ trước đến nay vẫn luôn có cái thói quen này. Nhưng không biết điều gì kích động Trần Vân Thanh, cô nhanh tay cầm lấy ly rượu từ phía Lý Lục. Khác hẳn dáng vẻ lúc trước chỉ nhấp môi một chút, lần này cô ngửa đầu, uống cạn sạch trong một hơi.

Chất lỏng lạnh buốt tràn qua đầu lưỡi, trượt xuống cổ họng, mang theo cảm giác tê rần đến tận xương tủy. Cái lạnh ấy như bị đè nén nơi đáy lưỡi, chẳng biết bao lâu nữa mới có thể tan đi.

Trình Vân Thanh đặt ly rượu xuống, lạnh lùng nói:

“Tránh ra.”

Lý Lục không cản cô nữa, chỉ khẽ liếc qua Lâm Húc, ánh mắt thoáng vẻ suy tư nhưng không nói gì.

Ra khỏi toilet, Trình Vân Thanh quay lại chỗ ngồi. Đám thực tập sinh đi cùng đã kéo nhau ra sàn nhảy, chỉ còn một người ở lại trông đồ. Thấy cô trở về, người đó liền giao lại nhiệm vụ này cho cô rồi cũng rời đi.

Ngồi được vài phút, Trình Vân Thanh bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, dự định nói với bọn họ một tiếng rồi về trước. Nhưng ngay lúc đó, cô cảm nhận được có người bước đến bên cạnh.

Ngẩng đầu lên, cô chạm phải ánh mắt người kia.

Lâm Húc đứng đó, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Anh đưa tay đặt lên lưng ghế cô đang ngồi, dáng vẻ thoải mái mà lười biếng.

“Đi chơi với bạn à?”

Xung quanh quá ồn ào nhưng giọng anh vẫn rất trầm, chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy.

Anh cúi xuống nhìn cô. Dù Trình Vân Thanh để mặt mộc, nhưng đôi mắt cô vẫn trong trẻo và điềm tĩnh. Dưới ánh đèn rực rỡ, những đường nét thanh tú trên gương mặt cô lại càng thêm mềm mại.

Cô mặc áo sơ mi và quần jeans, hoàn toàn lạc lõng so với bầu không khí ở đây, nhưng trên người cô không hề toát lên vẻ lúng túng hay mất tự nhiên.

Trong lồng ng.ực Lâm Húc dường như có thứ gì đó khẽ rung động. Đột nhiên, anh rất muốn đưa tay ra, chạm vào gương mặt cô.

Trình Vân Thanh không trả lời câu hỏi dư thừa của anh, chỉ lạnh nhạt nói:

“Không phải anh muốn tôi giả vờ như không quen anh sao?”

Lâm Húc sững lại trong giây lát, sau đó đành cười bất đắc dĩ, không biết nên giải thích thế nào.

Đúng lúc này, một bartender bưng khay rượu đi ngang qua, nhìn thấy anh liền cung kính gọi một tiếng:

“Anh Húc”

Lâm Húc hoàn hồn, hơi hất cằm ra hiệu:

“Bàn này tính cho tôi.”

Bartender liếc nhìn Trình Vân Thanh một cái, lập tức tỏ vẻ hiểu rõ, nhanh chóng đáp:

“Biết rồi, anh Húc.”

“Không cần.”

Giọng nói Trình Vân Thanh vẫn bình thản, sắc mặt cũng không chút cảm xúc, cô quay mặt đi, từ chối dứt khoát.

Bầu không khí im lặng trong giây lát. Cuối cùng, Lâm Húc chỉ cười nhẹ, nhìn bartender vẫn còn đứng đó lúng túng, nhàn nhạt nói:

“Thôi, bỏ đi.”

Người kia như vừa được đại xá, vội cúi đầu chào một cái rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.