🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thể lực của Lâm Húc thật sự vượt trội so với một người bình thường, anh giống như một con báo săn dẻo dai và đầy uy lực. Dù cơ thể đang áp sát vào Trình Vân Thanh, cô vẫn không cảm nhận được bất kỳ sức nặng nào từ anh. Rõ ràng, anh đang dùng toàn bộ lực của cánh tay và đôi chân để chống đỡ cơ thể cô.

Giữa cơn mê man hỗn loạn, Trình Vân Thanh ngước mắt nhìn anh. Mái tóc của Lâm Húc ướt đẫm, vài sợi rũ xuống trán che đi phần nào đôi mắt sắc bén. Khuôn mặt anh lúc này trông trẻ trung phóng khoáng hơn thường ngày rất nhiều.

Ngón tay cô vô thức lướt nhẹ lên gáy anh, chạm vào những lọn tóc ngắn sắc bén còn vương hơi ẩm.

Cơn mưa đêm nay tựa như một giấc mộng hoang đường của Trình Vân Thanh. Hóa ra, nụ hôn giữa nam và nữ không hề khô khốc hay nhạt nhẽo. Tiếp xúc da thịt cũng không khiến người ta chán ghét.Lúc này cô mới biết, tình yêu thể xác có thể mang đến dư vị ngọt ngào đến vậy.

Trình Vân Thanh mềm nhũn tựa vào khuỷu tay Lâm Húc. Cuối cùng, anh cũng không còn gồng mình nữa, thả lỏng cơ thể, vùi mặt vào hõm vai cô, khẽ thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.

Một lúc lâu sau.

Trình Vân Thanh vẫn chìm trong chăn ấm, vươn tay bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường.

Ánh sáng vàng dịu dàng hắt lên tấm lưng trần của Lâm Húc. Những vết bầm tím đáng sợ dường như đã nhạt đi đôi chút, nhưng số lượng vết sẹo trên người anh lại nhiều hơn những gì cô tưởng tượng. Rốt cuộc, anh đã trải qua những gì để phải chịu đựng ngần ấy vết thương?

Ánh mắt cô chậm rãi trượt xuống, dừng lại trên đôi chân rắn rỏi của anh. Và rồi, một vết sẹo tròn, nằm ngay trên xương bánh chè chân phải, lập tức thu hút sự chú ý của cô.

Vết sẹo cũ xuyên qua vùng thịt, hai bên vẫn còn hằn những vết thâm trông như miệng núi lửa. Chẳng lẽ là… vết thương do súng?

Trình Vân Thanh chưa từng tận mắt thấy loại thương tích này trong đời thực nên không thể xác định chắc chắn. Nhưng thoạt nhìn, nó vô cùng giống với những gì cô từng đọc trong sách giáo khoa và tiểu thuyết pháp y.

Lâm Húc tiện tay kéo tấm chăn mỏng che ngang nửa thân dưới, khóe môi nhếch lên, cười đầy vẻ trêu chọc:

“Sao thế? Bác sĩ Trình vẫn chưa nhìn đủ à?”

Trình Vân Thanh chẳng buồn để ý đến anh, chỉ thản nhiên nói:

“Tôi muốn đi tắm.”

Dứt lời, cô bước chân trần xuống giường, đi thẳng đến tủ quần áo, tiện tay lấy một chiếc áo ngủ bằng lụa khoác lên người. Lướt mắt nhìn anh một cái, cô tiếp lời:

“Để tôi lấy đồ cho anh thay, chờ một lát.”

Chẳng bao lâu sau, Trình Vân Thanh quay lại từ phòng ngủ phụ, trên tay là một bộ đồ thể thao mới cùng quần lót nam. Cô đứng bên mép giường, đưa quần áo cho anh:

“Ba mẹ tôi thỉnh thoảng sẽ ở đây, mấy món này đều là đồ mới. Anh cứ mặc tạm đi.”

Lâm Húc ngồi dậy, nhìn lướt qua chiếc áo thun và quần dài, sau đó cầm lấy quần lót, ánh mắt thoáng dừng lại, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Trong không khí chợt lóe lên một tia ngượng ngùng.

Trình Vân Thanh khẽ ho một tiếng, giải thích:

“Có thể… kích cỡ không vừa lắm. À, quần áo ướt có thể giặt và sấy ngay bên ngoài.”

Lâm Húc ngước nhìn cô, không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe.

Trình Vân Thanh thoáng ngập ngừng, rồi dứt khoát chốt lại:

“Đêm nay anh ngủ ở phòng khách đi.”

Không khí trở nên lúng túng.

Lâm Húc không nói gì, cũng không tỏ thái độ.

Trong đầu Trình Vân Thanh không ngừng tua lại những hình ảnh của đêm nay, tất cả vẫn cứ mơ hồ, tựa như một giấc mộng không chân thực. Cô xoay người, theo bản năng lên tiếng:

“Lâm Húc, quan hệ giữa chúng ta sẽ không vì chuyện này mà thay đổi. Vậy nên… anh không cần cảm thấy có bất cứ gánh nặng gì.”

Thực ra, cô muốn nói rằng cả hai đều là người trưởng thành, trách nhiệm thuộc về cả hai, và cô tuyệt đối không có ý định quấn lấy anh. Nhưng khi đặt mình vào vị trí đối phương, cô lại cảm thấy việc lập tức phủi sạch quan hệ ngay sau khi xuống giường có phần không thích hợp, thậm chí nếu đổi lại là đàn ông nói câu này, có lẽ sẽ bị coi là loại ăn chơi phóng túng. Dù vậy, lời này nói ra có thể tránh được nhiều phiền phức không đáng có, chí ít cũng khiến cô cảm thấy bớt khó xử.

Thế nhưng, Lâm Húc lại chẳng có vẻ gì là đã nghe hiểu, anh nhíu mày nhìn cô:

“Ý em là… tình một đêm?”

Ánh mắt thẳng thắn của anh khiến Trình Vân Thanh hơi chột dạ. Cô né tránh ánh nhìn ấy, siết chặt tay áo ngủ, giọng điệu có phần miễn cưỡng:

“Nếu anh muốn nghĩ vậy, thì tôi cũng không phản đối,về sau chúng ta có thể…”

Lâm Húc bật cười, nhưng trong nụ cười ấy lại có chút gì đó tự giễu. Anh cúi đầu, dùng đầu ngón tay day nhẹ giữa chân mày:

“Em đang đùa tôi à?”

Lần này đến lượt Trình Vân Thanh ngây người.

Gì cơ? Ý gì vậy?

Chẳng lẽ anh thực sự nghiêm túc, muốn cùng cô phát triển một mối quan hệ tình cảm bình thường sao?

Không sai, đêm nay cô hành động hơi mất kiểm soát, nhưng chuyện yêu đương hay thậm chí là hôn nhân lại quá mức phức tạp với cô. Chỉ riêng việc giải thích với cha mẹ và bạn bè thân thích thôi cũng đã là một chuyện đau đầu.

Trình Vân Thanh vốn nghĩ đây là sự ăn ý thầm lặng giữa hai người, là sự hiểu rõ mà không cần nói ra. Nhưng rõ ràng Lâm Húc không nghĩ như vậy.

Cô im lặng chờ anh giải thích, nhưng một đoạn im lặng kéo dài, Lâm Húc vẫn không có ý định nói gì.

Sau một lúc, Trình Vân Thanh cố gắng dùng lý trí để tỉnh táo lại, sắp xếp lại lời nói:

“Hay là, anh muốn tôi bồi thường về mặt kinh tế? Tôi nghe nói bên các anh, khoảng chừng ba nghìn tệ là đủ rồi phải không? Nếu không đủ, anh có thể đưa số tài khoản cho tôi…”

Càng nói cô càng cảm thấy mình ngớ ngẩn, liền sau đó, Trình Vân Thanh nghe thấy Lâm Húc bật ra một tiếng cười khẽ, rồi đột nhiên đứng dậy khỏi giường. Anh hoàn toàn trần trụi, thân thể không một mảnh vải. Trình Vân Thanh lùi lại nửa bước, nhưng ngay lập tức bị anh nắm lấy tay, không thể cử động dù chỉ một chút. Cô chỉ có thể quay mặt đi, cảm giác gò má nóng bừng, hoàn toàn bị sự áp bức từ anh làm cho choáng ngợp. Trên đỉnh đầu cô, bóng của anh đổ xuống, khiến cô cảm thấy bị trấn áp, không thể thở nổi.

Cô đành phải ngẩng lên, ánh mắt đối diện với anh.

Khoảng cách gần đến mức chỉ một cử động là chạm vào nhau, Lâm Húc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Mùi bạc hà và thuốc lá từ cơ thể anh trở nên nồng đậm, tràn ngập không gian.

Trình Vân Thanh không tự chủ chuyển ánh mắt từ đôi mắt xuống khóe môi anh, nhớ lại những nụ hôn ướt át vừa rồi, khi đôi môi anh mềm mại và ấm áp chạm vào cô, cảm giác đó khiến trái tim cô đập thình thịch, thậm chí cô nghĩ người đối diện còn có thể nghe thấy.

Im lặng vài giây, Lâm Húc thở dài nhẹ, rồi cười khẽ:

“Tưởng tôi dễ lừa sao? Cái giá đó còn lâu mới đủ…”

Trình Vân Thanh trên mặt vẫn giữ vẻ kiên quyết, hơi mở miệng nhưng không biết phải trả lời thế nào.

Lâm Húc buông cô ra, cúi xuống nhặt những món quần áo ướt trên đất, lần lượt mặc lại vào người.

Trình Vân Thanh đại khái đoán được ý định của anh, nhưng vẫn không nói gì. Cô liếc qua cửa sổ, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Lúc nãy, khi đi ra ngoài, cô đã kiểm tra điện thoại và nhận được hai tin nhắn cảnh báo mưa to từ chính quyền, nhắc nhở người dân chú ý an toàn khi ra ngoài.

Khi Lâm Húc mặc xong áo sơ mi, cô không thể nhịn được nữa, lên tiếng:

“Anh định đi à? Đã muộn thế này, mưa rất to, làm sao anh đón được xe?”

Cô ám chỉ rất rõ ràng nhưng Lâm Húc không tiếp lời mà chỉ khẽ nhếch môi, sau khi mặc xong áo quần, anh nhẹ nhàng nói:

“Sẽ có cách.”

Không biết vì sao, Trình Vân Thanh lại cảm thấy trong giọng nói của anh có chút gì đó như giận dỗi. Cô nhắm mắt lại trấn tĩnh, sau đó đi theo anh từ phòng ngủ đi ra hành lang, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lâm Húc đứng ở cửa, cuối cùng anh dừng chân, quay đầu lại. Cả hai nhìn nhau trong im lặng một lúc, rồi anh cúi đầu, thanh âm trầm thấp, có chút khàn khàn:

“Sau này, đừng đến tìm tôi nữa.”

Cánh cửa khép lại, Trình Vân Thanh hít một hơi thật sâu.

Sau nửa đêm, Lâm Húc cuối cùng cũng về đến chỗ ở của mình. Anh dùng chìa khóa mở cửa rồi ấn công tắc đèn tường một cách máy móc. Căn phòng nhỏ nằm trong khu nhà cũ, một phòng khách, một phòng ngủ, bài trí đơn giản. Nội thất cũng rất cơ bản, chỉ có một chiếc sofa màu xám đậm hai chỗ ngồi, một chiếc TV, một bàn trà, một giường đơn và một chiếc bàn làm việc.

Vừa vào cửa, Lâm Húc liền đi tắm. Không lâu sau, anh ra ngoài, dựa vào sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tóc anh vẫn còn ướt, nhưng anh không quan tâm.

Anh không phải không hiểu lý do Trình Vân Thanh vừa muốn tiến lại vừa muốn lùi, chỉ là bây giờ anh cảm thấy mình không có tư cách bước thêm một bước nào.

Lâm Húc cảm thấy mình rất mệt mỏi, dường như anh đang ở giữa trạng thái tỉnh táo và mơ màng, đầu hơi choáng váng. Anh muốn nhanh chóng ngủ, để giấc ngủ giúp anh phục hồi lại sức lực. Nhưng cái lạnh ẩm ướt của đêm mưa và vết thương trên đùi do súng cách đây mấy năm lại tái phát, đau đến mức anh không thể ngủ được.

Trong bóng tối, những tiếng sấm vang lên, Lâm Húc mở mắt, ngoài cửa sổ vẫn là cơn mưa lớn không ngừng, dưới bầu trời thành phố u ám, những đám mây đen dày đặc bao phủ, hoàn toàn không giống vẻ đẹp đêm mà anh đã thấy ở nhà Trình Vân Thanh.

Anh đã rất lâu không chú ý đến những điều này.

Khi còn ở biên giới, trong những đêm tĩnh lặng, bên tai bị tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót vẳng lại, anh thường xuyên nhớ về đêm thành thị. Cái không khí dày đặc của phố phường, ánh đèn đường lung linh đến mức nhìn lên trời cũng không thấy nổi những ngôi sao. Nhưng khi trở về, anh còn chưa kịp thở dốc, đã lại bước chân vào một thế giới đen tối và mờ mịt.

Thế giới đã thay đổi, nhưng với anh, mọi thứ vẫn lạnh lùng và xa cách như xưa.

 

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.