Thể lực của Lâm Húc thật sự vượt trội so với một người bình thường, anh giống như một con báo săn dẻo dai và đầy uy lực. Dù cơ thể đang áp sát vào Trình Vân Thanh, cô vẫn không cảm nhận được bất kỳ sức nặng nào từ anh. Rõ ràng, anh đang dùng toàn bộ lực của cánh tay và đôi chân để chống đỡ cơ thể cô. Giữa cơn mê man hỗn loạn, Trình Vân Thanh ngước mắt nhìn anh. Mái tóc của Lâm Húc ướt đẫm, vài sợi rũ xuống trán che đi phần nào đôi mắt sắc bén. Khuôn mặt anh lúc này trông trẻ trung phóng khoáng hơn thường ngày rất nhiều. Ngón tay cô vô thức lướt nhẹ lên gáy anh, chạm vào những lọn tóc ngắn sắc bén còn vương hơi ẩm. Cơn mưa đêm nay tựa như một giấc mộng hoang đường của Trình Vân Thanh. Hóa ra, nụ hôn giữa nam và nữ không hề khô khốc hay nhạt nhẽo. Tiếp xúc da thịt cũng không khiến người ta chán ghét.Lúc này cô mới biết, tình yêu thể xác có thể mang đến dư vị ngọt ngào đến vậy. Trình Vân Thanh mềm nhũn tựa vào khuỷu tay Lâm Húc. Cuối cùng, anh cũng không còn gồng mình nữa, thả lỏng cơ thể, vùi mặt vào hõm vai cô, khẽ thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm. Một lúc lâu sau. Trình Vân Thanh vẫn chìm trong chăn ấm, vươn tay bật chiếc đèn ngủ ở đầu giường. Ánh sáng vàng dịu dàng hắt lên tấm lưng trần của Lâm Húc. Những vết bầm tím đáng sợ dường như đã nhạt đi đôi chút, nhưng số lượng vết sẹo trên người anh lại nhiều hơn những gì cô tưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-thinh-dang/2752889/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.