“Những người say đều nói mình không say.”
Lâm Húc hít một hơi thật sâu, dùng giọng xa cách, trầm thấp, rõ ràng muốn phân định giới hạn.
Tuy lời nói là thế, nhưng anh vẫn đứng yên, không hề cử động, đôi tay vẫn không buông lỏng vai Trình Vân Thanh.
Không khí dường như ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc. Trình Vân Thanh nhẹ nhàng rút tay về, không còn bám vào vai anh nữa. Giọng cô bình tĩnh đến bất ngờ:
“Lâm Húc, có phải tôi đã hiểu lầm gì không? Anh đối với tôi… không có ý tứ gì đặc biệt đúng không?”
Cô ngẩng mặt lên, trong khi anh lại đang cúi xuống, ánh sáng yếu ớt chiếu trên mặt anh. Đôi mắt anh lấp lánh một cảm giác mãnh bùng nổ liệt nhưng mí mắt anh khép lại đầy kìm nén.
Trình Vân Thanh bỗng dưng cảm thấy khó hiểu về hành động mờ ám của anh. Người như anh chẳng lẽ không phải là người dễ dàng, thoải mái trong chuyện nam nữ sao? Vì sao lúc này anh lại muốn che giấu cảm xúc, giữ vẻ mặt ẩn nhẫn như vậy?
Cô đã từng trải qua vài cuộc tình, nhiều lý do chia tay khác nhau, nhưng lần nào cũng không thể tránh khỏi việc cơ thể cô có những phản ứng mạnh mẽ khi hôn môi đối phương. Cô luôn nghĩ rằng do học y nên hiểu quá rõ cấu trúc cơ thể người, từ đó mất đi sự mới mẻ, sự tò mò và cảm giác khám phá đối với người khác giới. Nhưng chỉ đến khi Triệu Trị Bình châm chọc cô, nói rằng có lẽ cô bị bệnh lãnh cảm thì Trình Vân Thanh mới thật sự nhìn nhận lại vấn đề này.
Từ khoảnh khắc Lâm Húc xuất hiện, từng cảnh tượng giữa họ đều như những thước phim vừa giả dối vừa chân thực, đầy kí.ch thí.ch và sống động. Chúng hoàn toàn đối lập với cuộc sống đơn điệu của cô, từng chút một chen lấn vào ký ức của cô, không thể trốn tránh.
Cô thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động, một loại cảm giác nguyên thủy, mãnh liệt đến mức từng tế bào, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều khát khao hướng về anh. Nội tâm cô rối bời, thôi thúc muốn đến gần, mặc cho lý trí không ngừng nhắc nhở đây là một sai lầm. Cô biết rõ cuộc đời mình vốn đã được định sẵn, lý trí luôn phân định rạch ròi đúng sai, nhưng cảm xúc chưa từng có này vẫn cuốn cô vào một cơn sóng triều d.ục v.ọng không lối thoát.
Từng giây trôi qua trong chờ đợi dường như dài đằng đẵng.
Cuối cùng, Trình Vân Thanh cúi đầu, bàn tay cũng dần rời khỏi lồng ng.ực anh. Cô thấp giọng nói, âm thanh mang theo chút bối rối:
“Xin lỗi, là do tôi hiểu lầm, hành động lỗ m.ãng, thật không biết giấu mặt vào đâu nữa. Nếu điều này khiến anh khó xử thì thật sự xin lỗi…”
Lời còn chưa dứt, bất ngờ một lực kéo mạnh mẽ khiến Trình Vân Thanh bị ép sát vào bức tường bên cạnh. Lưng cô dựa hẳn vào mặt tường lạnh buốt, sức nặng dồn khỏi cổ chân làm cô chợt choáng váng. Chưa kịp phản ứng, một loạt những nụ hôn vội vã và nóng bỏng đã phủ xuống môi cô.
Lâm Húc cúi đầu, hai tay giữ lấy cằm và gáy cô, hơi thở nóng rực quấn chặt lấy làn hương thoang thoảng trên người cô, hòa quyện vào nhau trong không gian chật hẹp.
“Không phải em hiểu lầm, tất cả là lỗi của tôi.”
Vừa dứt câu, như thể không thể kiềm chế thêm được nữa, anh siết chặt cánh tay ôm lấy bờ vai gầy, kéo cô sát hơn, hôn càng lúc càng sâu, càng dữ dội. Ban đầu, cô còn có ý định đáp lại, nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác bị cuốn vào nụ hôn mãnh liệt khiến cô gần như nghẹt thở. Hơi thở nặng nề, mùi rượu hòa lẫn mùi ước mưa thoảng qua, lẽ ra phải khiến người ta khó chịu nhưng cô lại không hề thấy phản cảm.
Nụ hôn của Lâm Húc quá cuồng nhiệt, Trình Vân Thanh gần như không thể theo kịp. Cô chỉ có thể khẽ hé môi, cố gắng điều chỉnh hơi thở giữa những nhịp nghỉ của trận mưa hôn này.
Có lẽ vì thiếu oxy, đầu óc cô trở nên mơ hồ, trống rỗng, không thể suy nghĩ thêm điều gì. Tất cả cảm giác như kéo dài rất lâu, nhưng hình như cũng chỉ là trong chớp mắt. Nhưng rồi, câu nói kia của anh bất chợt khiến cô nhớ đến Lâm Hạo.
Những âm thanh hỗn loạn, đứt quãng, xen lẫn những hơi thở nặng nề kiềm nén. Trình Vân Thanh cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của chính mình, khẽ cất tiếng hỏi, như muốn xác nhận điều gì đó:
“Anh hiện tại có người phụ nữ nào khác không?”
Câu hỏi này vốn chẳng có nhiều ý nghĩa, nhưng ngay khoảnh khắc buột miệng thốt ra, cô đã lập tức hối hận. Chẳng lẽ trước cô còn không biết anh là người như thế nào sao?
Anh khựng lại, ánh mắt trầm xuống, chăm chú nhìn cô. Bàn tay vốn đang miết nhẹ bên thái dương trượt dần xuống, dịu dàng vu.ốt ve gò má cô.
“Không có.”
Dứt lời, anh siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng. Đầu cúi xuống hõm vai cô, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua vành tai, hơi thở nóng bỏng khiến cả người cô run lên.
Lóp quần áo mỏng manh bị nước mưa làm ướt, làn da hai người chạm vào nhau, bỏng rát mà cũng mềm mại đến tê dại. Lòng bàn tay anh áp sát phần xương cụt của cô, nhẹ nhàng vu.ốt ve, mang theo những vết chai sần do năm tháng lưu lại. Sự thô ráp chạm vào làn da trơn mịn, như giấy nhám miết qua viên ngọc trai, khiến cô ngay lập tức cảm nhận được một luồng tê ngứa lan khắp toàn thân.
Cô khẽ run rẩy, tiếng r.ên rỉ bị kìm nén nơi cổ họng, giọng khàn khàn gọi tên anh:
“Lâm Húc…”
Anh kề sát bên tai cô, khẽ bật cười:
“Em có thể gọi tôi là A Húc.”
Cô nghĩ, đây có lẽ là một cách kéo gần khoảng cách, một dấu hiệu của sự thân mật, nên cũng không ngần ngại, dịu dàng cất tiếng gọi:
“A Húc…”
Cô vừa dứt lời, hơi thở anh bỗng chốc trở nên gấp gáp. Nụ hôn lại một lần nữa phủ xuống, cuồng nhiệt, không chút ngập ngừng. Đôi môi lành lạnh lướt dọc theo cằm cô, lưu luyến nơi thùy tai, rồi dừng lại ở bên má, nơi có một nốt ruồi nâu nhỏ xinh. Như thể bị mê hoặc, anh cứ thế khẽ cọ lên làn da mỏng manh trên mặt cô, lặp đi lặp lại.
Cơ thể Trình Vân Thanh mềm nhũn như bị nhúng vào nước ấm, hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Lâm Húc vẫn còn lo lắng về chấn thương ở cổ chân của cô nên gần như nửa ôm nửa đỡ, bế cô lên mà không để chân chạm đất, chầm chậm tiến về phía phòng khách.
Bên ngoài cửa sổ, mưa lớn trút xuống xối xả. Những ô cửa kính sát đất phản chiếu ánh đèn lấp loáng của thành phố, nhưng qua làn hơi nước hỗn độn, tất cả đều trở nên mờ ảo.
Anh đặt cô ngồi lên bàn, một tay siết chặt eo, giam cô vào vòng tay mình, tay còn lại giữ lấy sau gáy cô. Anh đứng giữa hai chân cô, cúi xuống hôn lên mô cô.
Ánh sáng lờ mờ vẽ nên những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh. Trình Vân Thanh đưa tay ôm chặt lấy anh, cảm nhận hơi thở nóng rực phả lên da thịt.
Bóng đêm và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ che đi sự căng thẳng và bất an trong lòng Trình Vân Thanh. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc bàn vốn chỉ dùng để ăn cơm, uống trà, đọc sách hay viết luận văn lại có thể trở thành nơi như thế này. Ý nghĩ ấy khiến cô bất giác đỏ mặt. Dưới ánh sáng lờ mờ len lỏi vào từ bên ngoài, cô lặng lẽ quan sát thân thể anh: bờ vai rộng, cánh tay săn chắc, phần eo vững chãi, cơ bụng thoáng ẩn hiện tựa như những sơ đồ giải phẫu trong sách giáo khoa, từng đường nét đều hàm chứa sức mạnh nam tính.
Chợt nhận ra bản thân đang nghĩ gì, cô vội lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ có phần ngớ ngẩn, khẽ cất giọng, yêu cầu:
“Đừng ở đây, vào phòng ngủ đi…”
Anh dừng lại một chút, rồi bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp mang theo sự vui vẻ:
“Được, vậy tôi bế em vào.”
Nói rồi, anh nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên như thể chẳng tốn chút sức lực nào. Bị bất ngờ, cô vội vàng vòng tay ôm lấy cổ anh để mượn lực, lại nghe anh cười như không cười, trêu chọc:
“Đừng sợ, tôi không làm rớt em được đâu. Với cân nặng này, tôi bế thêm hai người nữa cũng vẫn được.”
Không hiểu sao, cô bỗng thấy hơi bực mình, khó chịu nói:
“Anh làm sao biết tôi nặng bao nhiêu chứ?”
Lâm Húc bỗng nhiên nảy ra ý xấu, nhẹ nhàng nhún người lên xuống một chút. Trình Vân Thanh giật mình kêu khẽ, vô thức siết chặt cánh tay ôm lấy cổ anh. Nghe thấy vậy, anh bật cười, giọng điệu bắt đầu không đứng đắn:
“Chắc khoảng từ 90 đến 95 cân.”
Cô nghẹn lời, quay mặt đi, không thèm nhìn anh, mạnh miệng phủ nhận:
“Không đúng.”
Anh cười khẽ, kéo dài giọng:
“Vậy à?”
Như thể bỗng nhiên hiểu ra điều gì, ánh mắt anh vô thức lướt xuống phía dưới, dừng lại trước ngực cô. Chiếc áo sơ mi của cô đã bung cúc hơn phân nửa, để lộ một khoảng da thịt trắng mịn thấp thoáng sau lớp áo lót. Một ý nghĩ chợt lóe lên, khóe môi anh cong nhẹ, đôi mắt ánh lên chút ý cười cợt nhả.
“Vậy thật sự không phải 34B sao?”
“Anh…”
Trình Vân Thanh lập tức đỏ bừng mặt, vừa thẹn vừa giận, cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh nhưng Lâm Húc chỉ cười nhẹ, thuận thế siết eo cô chặt hơn, một tay nâng cằm cô lên, rồi cúi xuống hôn lần nữa.
Cô không thể chống cự được sự cuồng nhiệt của anh, vô thức đáp lại. Họ cứ thế vừa ôm hôn, vừa chậm rãi tiến vào phòng ngủ, mê luyến mà quấn quýt lấy nhau không biết mệt mỏi. Hơi thở hòa quyện, nhiệt độ trong không khí dần dâng cao, từng đợt sóng nóng rực lan tràn khắp cơ thể. Trình Vân Thanh cảm thấy mình như một que diêm vừa bị châm lửa, ngay cả mạch máu cũng theo đó mà sôi trào.
Phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ đèn đường hắt vào qua ô cửa kính chưa kéo rèm. Ánh đèn từ xa xuyên qua làn mưa, phản chiếu lên mặt kính, lờ mờ hiện ra hình bóng của cây cầu lớn vắt ngang dòng sông.
Bàn tay Lâm Húc chậm rãi lướt xuống hõm eo Trình Vân Thanh, ngón tay lần tìm đến móc khóa áo lót phía sau. Một tiếng lạch cạch vang lên khe khẽ, dây áo trượt xuống theo đường cong mềm mại của cô. Trình Vân Thanh theo bản năng muốn giơ tay che lại nhưng anh đã cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô. Hơi thở nóng bỏng phả ra từng nhịp, môi lưỡi ướt át lướt qua làn da nhạy cảm, khiến cô bất giác run lên.
Cô gần như nằm gọn trong vòng tay anh, cơ thể mềm nhũn, chỉ có thể thuận theo từng động tác của anh. Áo trên người rơi xuống từng lớp, cô nheo mắt, lần tìm cúc áo sơ mi của anh để cởi bỏ. Tựa như đang trong cơn mộng mị, đôi tay cô vô thức vu.ốt ve rồi chạm đến thắt lưng anh nhưng khóa dây lưng quá chặt, cô vụng về, loay hoay mãi mới nghe được một tiếng “cụp” nhẹ nhàng vang lên.
Ánh sáng lờ mờ vẽ nên những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh. Trình Vân Thanh đưa tay ôm chặt lấy anh, cảm nhận hơi thở nóng rực phả lên da thịt.
Bóng đêm và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ che đi sự căng thẳng và bất an trong lòng cô. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chiếc bàn vốn chỉ dùng để ăn cơm, uống trà, đọc sách hay viết luận văn lại có thể trở thành nơi như thế này. Ý nghĩ ấy khiến cô vô cớ đỏ mặt. Dưới ánh sáng lờ mờ len lỏi vào từ bên ngoài, cô lặng lẽ quan sát thân thể anh—bờ vai rộng, cánh tay săn chắc, phần eo vững chãi, cơ bụng thoáng ẩn hiện—tựa như những sơ đồ giải phẫu trong sách giáo khoa, từng đường nét đều hàm chứa sức mạnh.
Chợt nhận ra bản thân đang nghĩ gì, cô vội lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ có phần ngớ ngẩn. Cô khẽ cất giọng, yêu cầu:
“Đừng ở đây… vào phòng ngủ đi.”
Anh dừng lại một chút, rồi bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười:
“Được, để anh bế em.”
Nói rồi, anh nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên như thể chẳng tốn chút sức lực nào. Bất ngờ, cô vội vàng vòng tay ôm lấy cổ anh để mượn lực, lại nghe anh cười như không cười, trêu chọc:
“Đừng sợ, anh sẽ không làm rơi em đâu. Với cân nặng này, anh bế thêm hai người nữa cũng được.”
Không hiểu sao, cô bỗng thấy hơi bực mình, khó chịu nói:
“Anh làm sao biết em nặng bao nhiêu chứ?”
Lâm Húc bỗng nhiên nảy ra ý xấu, nhẹ nhàng nhún người lên xuống một chút. Trình Vân Thanh giật mình kêu khẽ, vô thức siết chặt cánh tay ôm lấy cổ anh. Nghe thấy vậy, anh bật cười, giọng điệu trêu chọc:
“Chắc tầm 90 đến 95 cân.”
Cô nghẹn lời, quay mặt đi, không thèm nhìn anh, mạnh miệng phủ nhận:
“Không đúng.”
Anh cười khẽ, kéo dài giọng:
“À?”
Như thể bỗng nhiên hiểu ra điều gì, ánh mắt anh vô thức lướt xuống phía dưới, dừng lại trước ngực cô. Chiếc áo sơ mi của cô đã bung cúc hơn phân nửa, để lộ một khoảng da thịt trắng mịn thấp thoáng sau lớp áo lót. Một ý nghĩ chợt lóe lên, khóe môi anh cong nhẹ, đôi mắt ánh lên chút ý cười gian tà.
“Vậy thật sự không phải 34B sao?”
“Anh…” Trình Vân Thanh lập tức đỏ bừng mặt, vừa thẹn vừa giận, cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng Lâm Húc chỉ cười nhẹ, thuận thế siết eo cô chặt hơn, một tay nâng cằm cô lên, rồi cúi xuống hôn lần nữa.
Cô không thể chống cự được sự cuồng nhiệt của anh, vô thức đáp lại. Họ cứ thế vừa ôm hôn, vừa chậm rãi tiến vào phòng ngủ, mê luyến mà quấn quýt lấy nhau không biết mệt mỏi. Hơi thở hòa quyện, nhiệt độ trong không khí dần dâng cao, từng đợt sóng triều nóng rực lan tràn khắp cơ thể. Trình Vân Thanh cảm thấy mình như một que diêm vừa bị châm lửa, ngay cả mạch máu cũng theo đó mà sôi trào.
Phòng ngủ vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ cảnh đêm hắt vào qua ô cửa kính chưa kéo rèm. Ánh đèn từ xa xuyên qua làn mưa, phản chiếu lên mặt kính, lờ mờ hiện ra hình bóng của cây cầu lớn vắt ngang dòng sông.
Bàn tay Lâm Húc chậm rãi lướt xuống hõm eo Trình Vân Thanh, ngón tay lần tìm đến móc khóa áo lót phía sau. Một tiếng lạch cạch vang lên khe khẽ, dây áo trượt xuống theo đường cong mềm mại của cô. Trình Vân Thanh theo bản năng muốn giơ tay che lại, nhưng anh đã cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô. Hơi thở nóng bỏng phả ra từng nhịp, môi lưỡi ướt át lướt qua làn da nhạy cảm, khiến cô bất giác run lên.
Cô gần như nằm gọn trong vòng tay anh, cơ thể mềm nhũn, chỉ có thể thuận theo từng động tác của anh. Áo trên người rơi xuống từng lớp, cô nheo mắt, lần tìm cúc áo sơ mi của anh để cởi bỏ. Tựa như đang trong cơn mộng mị, đôi tay cô vô thức vu.ốt ve, rồi chạm đến thắt lưng anh. Nhưng khóa dây lưng quá chặt, còn cô thì vụng về, loay hoay mãi mới nghe được một tiếng cùm cụp nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Húc thoáng rướn người, để lộ phần eo rắn chắc. Trình Vân Thanh theo quán tính cúi nhìn, nhưng ngay lập tức lại vội dời mắt đi.
Cảm giác xa lạ này khiến cô bất an, nhưng đồng thời cũng không thể kiềm chế được sự mong chờ từ tận đáy lòng. Cô khẽ hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập hỗn loạn trong lồng ng.ực.
Nhận thấy động tác ngập ngừng và cảm xúc căng thẳng của cô, Lâm Húc nghiêng mặt, đặt một nụ hôn nhẹ lên thái dương cô, giọng khàn khàn hỏi:
“Hối hận rồi à?”
Dưới ánh sáng mờ ảo, Trình Vân Thanh lặng lẽ quan sát sắc mặt anh. Đứng từ góc độ của anh, chuyện này chẳng qua chỉ là một lần va chạm thể xác, bản năng bị cuốn theo d.ục v.ọng. Nhưng đã đến mức này, tại sao anh lại muốn nghiêm túc xác nhận sự đồng thuận của cô?
Lâm Húc rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười không tiếng động.
“Nếu em hối hận, bây giờ vẫn còn kịp…”
Trình Vân Thanh không trả lời. Cô chỉ khẽ ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên hầu kết của anh, lưỡi cô còn để lại nơi đó một vết nước mỏng.
Đáp án đã quá rõ ràng.
Vòng tay của Lâm Húc siết chặt hơn, ôm cô xoay người áp xuống mép giường. Anh thấp giọng bật cười, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô.
“Tôi đo sai rồi, phải là 34C…”
“Không được nói linh tinh…”
Trình Vân Thanh bực bội muốn tránh khỏi anh, nhưng Lâm Húc lại không để cô có cơ hội thoát ra. Anh đưa tay tìm bàn tay cô, nâng lên khỏi đỉnh đầu, mười ngón tay đan vào nhau, khóa chặt cô lại trong vòng tay anh.
Trình Vân Thanh không thể động đậy. Lâm Húc lại rất kiên định, ngực anh kề sát trái tim cô.
Cô nghe thấy nhịp tim anh đập, cảm nhận được sự ấm áp từ ngón tay và sức mạnh của cơ thể anh. Mồ hôi của cả hai hoà vào nhau, da thịt họ chạm vào nhau, cọ xát, không thể tách rời.
Một tay Lâm Húc từ từ di chuyển xuống, xoa nhẹ lên cơ thể cô qua lớp quần áo. Nhưng tay anh đột ngột bị cô nắm lại, giọng cô yếu ớt vang lên:
“Chờ một chút…”
Anh không hiểu lắm:
“Sao vậy?”
Trình Vân Thanh chỉ tay về phía đầu giường, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Trong ngăn kéo… có… bao.”
Cô nhìn thấy Lâm Húc kéo ngăn kéo ra, bên trong là một hộp Durex còn chưa mở.
Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lấy ra và mở hộp.
Sau khi Trình Vân Thanh và Triệu Trị Bình đính hôn, lần nọ đi siêu thị tính tiền, ở quầy thu ngân cô thuận tay mua thêm một số thứ. Tuy nhiên, mọi chuyện trời xui đất khiến, hai người bọn họ chia tay không mấy êm đẹp, mà những việc này cô cũng sẽ không cần giải thích với Lâm Húc.
Sau lễ đính hôn, Trình Vân Thanh từng nghe được mấy cô hộ sĩ trong bệnh viện lén bàn tán, bảo rằng chuyện của cô chẳng khác gì một cuộc hôn nhân dang dở, cuối cùng nhà gái là bên chịu thiệt, chẳng thà cô cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, biết đâu cuối cùng lãng tử quay đầu thì lại thành một kết thúc đẹp.
Cô không cảm thấy tiếc nuối, chỉ đơn giản là cảm thấy mọi thứ phải xảy ra đều đã xảy ra.
Trong thâm tâm, Trình Vân Thanh không hoàn toàn bài xích chuyện nam nữ gần gũi, nếu bị hấp dẫn, thích thì cô sẽ thử. Cô cho rằng phụ nữ trong chuyện này nên chiếm quyền chủ động. Đồng thời, khi bị phản bội, nếu vì danh tiếng hay những lý do khác mà ép mình phải giữ lại mặt mũi thì lại càng không đáng. Vấn đề không phải được lợi hay chịu thiệt mà là ngăn chặn kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.