“Anh đến ngay.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo sự nghiêm túc khiến không khí như chùng xuống. Trình Vân Thanh siết chặt điện thoại, nghe rõ tiếng bước chân gấp gáp của anh qua loa điện thoại.
“Em đang ở đâu?”
“Bệnh viện Nhân Dân.”
“Chờ anh.”
Cuộc gọi kết thúc, màn hình điện thoại tối sầm, nhưng lòng cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Một buổi sáng vốn dĩ yên bình, vậy mà trong chớp mắt đã xảy ra chuyện này. Cô nắm chặt tay, cố đè nén cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng.
Chưa đầy hai mươi phút sau, Lâm Húc xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Anh khoác áo đen, hơi thở vẫn còn vương chút lạnh của gió sớm. Đưa mắt nhìn lướt qua căn phòng, ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại trên người cô.
“Dì sao rồi?” Anh trầm giọng hỏi.
Hai người im lặng trong chốc lát, rồi Lâm Húc lên tiếng:
“Em kể lại cho anh thời gian và địa điểm xảy ra chuyện cụ thể xem.”
Trình Vân Thanh nhỏ giọng hỏi:
“Anh định làm gì?”
Lâm Húc khẽ cười, giọng điềm nhiên:
“Tìm lại đồ cho mẹ em.”
Trình Vân Thanh cẩn thận cung cấp thông tin theo yêu cầu của anh nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn hỗ loạn, ngay cả cảnh sát còn bó tay, vậy mà Lâm Húc lại tự tin có thể giải quyết nó dễ dàng. Điều đó có nghĩa là gì? Có phải anh vốn cũng thường xuyên tham gia vào những chuyện thế này?
Nhưng rồi cô lại nhớ đến lần trước, khi anh không chút do dự lao lên đỡ một nhát chém cho bác sỹ Tần… Rốt cuộc, anh là người tốt hay kẻ xấu?
Con người hành động theo tư duy, mà tư duy lại phản ánh thế giới quan. Thế nhưng trên người Lâm Húc, hai điều đó lại dường như hoàn toàn đối lập, như hai cực của một đường thẳng.
Xét về tình lẫn lý, điều này vô cùng mâu thuẫn.
Sáng sớm, Lâm Húc bị Kiều Tam gọi đến sân golf.
Ngay từ khi nhận nhiệm vụ điều tra, lúc nghiên cứu tài liệu về Kiều Tam, Lâm Húc đã mơ hồ cảm thấy người này không đơn giản chỉ là kẻ kiếm tiền bằng vài hộp đêm hay buôn bán chút hàng nhẹ. Đào sâu thêm, anh phát hiện Kiều Tam không những làm ngơ trước việc Từ Kiến Đông tự phát triển đường dây ma túy mà thậm chí còn có vẻ hứng thú chờ xem tình hình sẽ biến chuyển thế nào.
Điều này càng chứng thực suy đoán của Lâm Húc: Kiều Tam không cam tâm chỉ làm một quân cờ cho kẻ khác, hắn muốn tẩy trắng.
Dĩ nhiên, con đường này không thể dễ dàng thông suốt. Trong thế giới ngầm, cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. Với tầm nhìn xa của Kiều Tam, hắn chắc chắn cần một người khác thay mình gánh vác những việc phi pháp, nhất là những phi vụ nguy hiểm. Từ Kiến Đông đã bước chân vào con đường không lối thoát, chỉ cần có biến, hắn ta chắc chắn sẽ sụp đổ. Như vậy, người tiếp theo được chọn gần như đã rõ ràng.
Sau khi suy tính thấu đáo, Lâm Húc quyết định tương kế tựu kế. Nếu bản thân vốn mang danh phong lưu, vậy thì cứ để cái danh ấy trở nên thật hơn nữa.
Biết được Trình Vân Thanh bị người của Từ Kiến Đông theo dõi, anh đã suy đoán rất nhiều khả năng. Nếu muốn bảo vệ cô, cách đơn giản nhất chính là dứt khoát phủi sạch quan hệ. Nhưng một khi sơ suất, cô sẽ càng bị chú ý hơn. Vì vậy, thay vì tránh né, chi bằng biến giả thành thật, thật giả lẫn lộn, khiến người khác không thể phân định rõ ràng.
Bầu trời dần sẫm lại, không khí trở nên oi bức. Trên sân golf rộng lớn, cỏ xanh trải dài, không gian trống trải và yên tĩnh đến lạ.
Đứng ở vị trí cao nhìn ra xa, có thể thấy mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu ánh trời chiều.
Lâm Húc nghe điện thoại xong, quay lại vị trí cũ, hai tay chống lên gậy golf, uể oải ngáp một cái.
Kiều Tam nhận gậy từ tay người nhặt bóng, vừa điều chỉnh tư thế đánh vừa trêu chọc:
“Cậu kiềm chế chút đi, cẩn thận có ngày chết trên giường đàn bà.”
Lâm Húc cười nhạt, vẻ mặt lười biếng nhưng lại mang theo chút giễu cợt:
“Tôi chẳng có tiền đồ gì lớn, chỉ có chút thú vui nhỏ này thôi. Không thể so với anh Đông, một lòng một dạ lo làm ăn lớn, sớm muộn gì cũng tự mình làm chủ.”
Kiều Tam liếc anh một cái, hừ lạnh:
“Nó thì có tiền đồ quá rồi.”
Nói rồi, hắn liếc nhìn Lâm Húc, nửa đùa nửa thật:
“Cậu cũng đâu kém. Một lúc câu được bao nhiêu cô thế? Tôi rất tò mò, mấy cô đó không ghen à?”
Lâm Húc nhún vai, bước lên hai bước, giọng điệu lười biếng:
“Anh nói vậy oan cho em rồi. Thời buổi này đều là chuyện hai bên tình nguyện, em đâu có ép ai.”
Kiều Tam cười đểu:
“Cậu đúng là đồ mặt dày.”
Nói rồi, hắn vung gậy đánh một cú nữa. Đảo mắt nhìn sang Lâm Húc, người đã theo hắn cả buổi sáng, lúc này lộ rõ vẻ mệt mỏi, gần như muốn dùng gậy golf làm nạng. Kiều Tam phất tay, rộng lượng nói:
“Thôi được rồi, cậu về đi.”
Lâm Húc như được đại xá, lập tức ném gậy golf cho người nhặt bóng, chắp tay cười:
“Anh Tam đừng trách, em là kẻ thô lỗ, mấy trò thể thao quý tộc này học mãi cũng không vào.”
Thực ra, chân anh bị chuột rút liên tục, đau đến mức suýt không đứng nổi nhưng anh đã quen nhẫn nhịn, trên mặt không lộ chút gì, chỉ lặng lẽ vẫy tay gọi Phùng Đống cùng đi về phía bãi đỗ xe. —
Mẹ Trình vì có vài chỉ số bất thường nên cần ở lại làm kiểm tra chuyên sâu, chưa thể xuất viện.
Trình Vân Thanh đứng bên giường bệnh, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, nhẹ giọng nói:
“Lát nữa ba về nhà nghỉ đi, tối nay con ở lại với mẹ.”
“Không cần đâu, mẹ vẫn đi lại bình thường, tự chăm sóc được. Con bận rộn công việc, không ngủ đủ sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Ba con lớn tuổi rồi, tim không tốt, nếu lỡ có chuyện gì thì còn phiền hơn.”
Phòng bệnh chỉ có hai mẹ con, giường bên cạnh trống không. Mẹ Trình nhìn xung quanh, rồi thở dài nặng nề:
“Mẹ chỉ lo con cứ mải mê với mọi thứ, đến một ngày nào đó, nếu ba mẹ không còn nữa, bên cạnh con sẽ chẳng có ai…”
“Mẹ…”
Trình Vân Thanh cắt ngang lời bà, kéo ghế ngồi xuống bên mép giường, nhẹ giọng nói:
“Mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa, trước hết cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Chu Nghi vừa đi lấy nước ấm về, nghe thấy cuộc trò chuyện liền mỉm cười an ủi:
“Nhà chúng ta điều kiện tốt thế này, Thanh Thanh lại xinh đẹp, còn là bác sĩ, sao có thể không tìm được ai chứ?”
Ba Trình cười tiếp lời:
“Nếu thật sự không tìm được thì thôi, cùng lắm thì không lấy chồng.”
Mẹ Trình lườm ông một cái, đưa tay chọc nhẹ vào tay ông:
“Ông chỉ biết nói giúp con bé, chẳng phải đang phá hỏng vai diễn ‘người mẹ hiền từ’ của tôi à?”
Trình Vân Thanh vốn tính tình điềm đạm, không thích tham gia vào những cuộc bàn luận chuyện nhà như thế này. Mỗi lần bị hỏi đến, cô đều cố tìm cách né tránh. Nhưng khi chứng kiến cha mẹ dần già đi, những lần ốm đau bất chợt như hồi chuông cảnh báo vang bên tai cô. Rất nhiều vấn đề thực tế không phải cô không giải quyết thì chúng sẽ tự biến mất mà cô nhất định phải đối mặt.
Triệu Trị Bình không biết nghe tin từ đâu, buổi tối xách một giỏ trái cây ngoại nhập cùng một bó hoa tươi đến thăm.
Ba mẹ Trình dù không ưa hắn, nhưng người Trung Quốc vốn có truyền thống khoan dung ăn sâu trong máu, khách đến thăm không thể vừa gặp đã đuổi đi, huống hồ hắn còn mang theo quà cáp, lễ nghĩa chu đáo. Mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, hơn nữa hai nhà lại có quen biết, dù không nể mặt hắn cũng phải nể mặt cô họ của Trình Vân Thanh, vì thế vẫn để hắn ngồi lại một lát.
Bên ngoài hành lang phòng bệnh, Lâm Húc đứng tựa vào tường, tay xách một túi giấy, bên trong chính là chiếc túi bị cướp của mẹ Trình.
Hai kẻ gây ra vụ cướp đều là tội phạm tái phạm. Những loại người này thường có khu vực hoạt động cố định, muốn điều tra thực ra không khó nhưng A Đống làm việc cẩu thả, khi dò hỏi tin tức lại để lộ sơ hở, khiến chúng có cơ hội chạy thoát.
Cái túi này cuối cùng cũng tìm lại được từ bãi rác gần nơi ở của một trong hai tên cướp. Dù bề ngoài trông có vẻ dơ bẩn, nhưng khi mở ra kiểm tra, ngoại trừ tiền mặt bị mất, giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng đều còn nguyên vẹn. Bên trong chiếc túi còn có một bức ảnh cũ chụp ba thế hệ: ông bà và Trình Vân Thanh. Bức ảnh đã ố vàng theo thời gian, nhưng hình ảnh cô bé Trình Vân Thanh với hai bím tóc nhỏ, khuôn mặt vẫn giữ nét của hiện tại, rõ ràng là một kỷ vật quan trọng.
______________________________________ Ba ngày trước, các phương tiện truyền thông lớn đã đồng loạt đưa tin về cơn bão lớn sắp đổ bộ. Quả nhiên, nó đến đúng hẹn. Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã bắt đầu mưa lất phất.
Ánh đèn hành lang bệnh viện hắt xuống một màu vàng nhạt u ám. Lâm Húc đứng đó đã một lúc lâu.
Trong phòng bệnh, Trình Vân Thanh ngồi quay lưng về phía cửa nên anh không nhìn rõ biểu cảm của cô, chỉ thấy bóng dáng mảnh mai dưới ánh sáng mờ nhạt. Anh vẫn nhớ người đàn ông ngồi đối diện cô lúc này, chính là người mà Trình Vân Thanh từng cố tình né tránh trong lần gặp gỡ ở trung tâm thương mại.
Bên trong, không khí hòa thuận vui vẻ, trái cây và hoa tươi bày biện khắp phòng. Lâm Húc không tiện bước vào quấy rầy.
________________________________________ Điện thoại của Trình Vân Thanh rung lên báo tin nhắn đến.
Lâm Húc nhắn cho cô:
“Em ra ngoài một lát.”
Trái tim cô bỗng nhiên căng thẳng.
Một giờ trước, anh đã hỏi cô đang ở đâu, cô chỉ thuận miệng trả lời mà không ngờ anh lại đến tận đây.
Ngước mắt nhìn quanh, cô thấy Triệu Trị Bình đang trò chuyện rôm rả với cha mình về chuyện chăm sóc răng miệng, Chu Nghi thì vừa bóc quýt vừa tán gẫu, xé từng sợi màng trắng cẩn thận trước khi đưa cho mẹ cô. Không ai chú ý đến cô. Vì thế, cô lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.
Khẽ khép cửa lại, cô cùng Lâm Húc đi đến cuối hành lang.
Anh trông không được khỏe lắm, sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng giơ túi giấy lên, đưa cho cô:
“Em cầm đi.”
“Cái gì?”
Cô khó hiểu nhận lấy, cúi đầu nhìn, mới nhận ra đó chính là chiếc túi mẹ cô bị cướp.
Chiếc túi này là do cô mua tặng bà, một thương hiệu sang trọng và phổ biến, không có gì lạ khi bọn cướp nhắm đến nó. Lòng cô trĩu xuống, cảm giác tự trách càng sâu hơn.
Chu Nghi đột nhiên ló đầu ra từ phòng bệnh, gọi:
“Thanh…”
Cô ấy vừa nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Trình Vân Thanh thì theo bản năng bước tới, tò mò hỏi:
“Đây là…”
Trình Vân Thanh nhanh chóng nghiêng người, nâng túi xách lên một chút, che giấu nó sau lưng.
Cô không muốn Chu Nghi phát hiện ra, vì nhất thời chưa biết nên giải thích thế nào về nguồn gốc của chiếc túi.
Động tác nhỏ này được cô thực hiện rất tự nhiên, nhưng không qua mắt được Lâm Húc.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó.
Chu Nghi không ngờ tình huống lại trở nên gượng gạo thế này, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Trình Vân Thanh.
“Anh ấy… là một bệnh nhân của em.” Trình Vân Thanh thuận miệng đáp, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Chị, sao chị lại ra đây?”
“Dì bảo thời tiết xấu, kêu chúng ta về sớm nhưng Triệu Trị Bình cứ khăng khăng phải chào tạm biệt em rồi mới chịu đi. Thấy em không có trong phòng nên chị ra tìm.”
Chu Nghi cảm thấy bầu không khí giữa hai người trước mặt có chút kỳ lạ nhưng không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu.
“À.” Trình Vân Thanh gật đầu, rồi thúc giục:
“Chị, bọn em… còn có chút chuyện. Chị về trước đi, nói với mẹ là tối nay em sẽ ở lại bệnh viện.”
“Vậy cũng được, em cứ làm việc của mình, nhưng đừng thức khuya quá.”
Chu Nghi không suy nghĩ nhiều nữa, dặn dò xong liền quay người rời đi.
Hai người bước vào thang máy, tiến đến cửa sổ sát đất. Lâm Húc có vẻ hơi mệt, trực tiếp dựa vào lan can. Ánh sáng từ những ngọn đèn xa xôi của thành phố chiếu vào, hắt lên mặt anh khiến cả khuôn mặt chỉ còn là một bóng tối mơ hồ.
Bầu không khí im lặng, cả hai không ai lên tiếng. Một lúc lâu sau, Trình Vân Thanh đột nhiên cất tiếng:
“Em rất hối hận.”
Cô thở dài, đôi tay khoanh trước ngực, mắt không dám nhìn thẳng vào anh.
“Lâm Húc, chúng ta… dừng lại ở đây đi, sau này không cần gặp lại nhau nữa.”
Lâm Húc không muốn buông xuôi, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Vì sao?”
“Người như anh, có lẽ dễ dàng tiếp tục sống theo cách của mình, nhưng em thì không thể. Em không muốn, cũng không dám làm ba mẹ em thất vọng.”
Cô cảm thấy xã hội đã đè lên mình quá nhiều gánh nặng. Cô đã từng thử phá vỡ những giới hạn ấy, nhưng rồi lại bị cuốn vào mối quan hệ với Lâm Húc. Tuy nhiên, giữa họ gần như là một con đường bế tắc, giống như cái túi mà anh đã tìm lại được. Cô không thể trốn tránh vì chắc chắn sẽ bị hỏi những câu hỏi khó trả lời: Anh ta là ai, tại sao lại làm những việc này, giữa họ là mối quan hệ gì… Tất cả những câu hỏi ấy cô đều không thể trả lời.
Lâm Húc đột nhiên thay đổi tư thế, anh xoay người, kéo cô vào gần lan can, hai tay đặt bên cạnh cô. Với thân hình cao lớn của mình, anh tạo ra một không gian vây hãm, cô lập tức cảm nhận được áp lực vô hình.
Trình Vân Thanh lùi lại một bước, nửa người trên căng cứng, đôi mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh… muốn làm gì?”
Lâm Húc mặt không đổi sắc, hỏi lại:
“Em nghĩ anh là người như thế nào?”
Cô buột miệng trả lời:
“Người xấu.”
Lâm Húc khẽ nhếch môi, nở một nụ cười khẽ như có như không.
Ngay khi lời nói ra, Trình Vân Thanh lập tức nhận ra sự tức giận trong giọng điệu của mình. Cô quay đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, giữ cho cảm xúc không bộc lộ quá rõ, rồi lạnh lùng nói:
“Dù sao anh cũng không phải người tốt.”
Lâm Húc cười nhạt.
“Người xấu lại có thể nhẫn nhịn để em vẫy tay gọi đến rồi xua tay bảo đi? Em dám để người xấu lên giường của em, vậy dựa vào đâu em nghĩ người xấu có thể ngoan ngoãn rút lui khi em ra lệnh?”
Trình Vân Thanh không biết nói gì, một lúc lâu sau, cô mới thở dài.
“Anh cứ coi như em mất trí đi.”
“Lần đầu tiên gặp anh, em đã biết ta là loại người nào rồi.”
Cô tăng giọng, nói nhanh hơn:
“Vậy nên em mới nói là em hối hận, em hối hận rồi, không được sao?”
Cả hai đối diện nhau trong im lặng vài giây, Lâm Húc lại trở về vẻ mặt lạnh lùng, như thể muốn nói gì đó nhưng lại chỉ khẽ nhếch môi, khẽ thở dài.
Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm đột ngột vang lên.
Cơn mưa rào đổ xuống ào ạt.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.