Kiều Tam vô cùng hào hứng dẫn anh đến gặp “Lão Miêu,” giới thiệu đầy tự hào rằng đây là nhân vật có tiếng ở Giang Châu, chưa từng để bất cứ phi vụ nào tuột khỏi tay. Bữa cơm tối trong trại bày ra hơn mười bàn rượu. Khi men say chưa đủ nồng, “Lão Miêu” cầm ống trúc làm chén, rót một ít rượu xuống đất rồi uống một ngụm, sau đó rót đầy ly trước mặt anh. Cả hai khoác vai nhau, cùng nâng chén uống cạn. Đây là nghi thức tiếp đãi khách của tộc Lật Túc. Tửu lượng của anh không tệ, hào sảng uống cạn ly rượu. “Lão Miêu” gật gù khen ngợi một tiếng, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Kiều Tam, rồi thản nhiên ngồi lại vị trí trung tâm, tiếp tục nhận lời mời rượu từ những người khác. Kiều Tam bắt đầu hướng dẫn nhiệm vụ: “A Húc, gần đây có một chuyến hàng lớn sắp vận chuyển sang Myanmar. Ông chủ rất tin tưởng năng lực của cậu, muốn giao toàn quyền cho cậu xử lý. Cậu dám nhận không?” Quả nhiên, chuyện nên đến vẫn sẽ đến. Anh nâng chén rượu, giọng điệu ngông nghênh hơn hẳn ngày thường: “Nhiều cỡ nào?” Kiều Tam nhếch môi cười, ghé sát lại, nâng chén cụng vào ly của anh: “Nếu vụ này thành công, đóng cửa nửa năm cũng dư sức ăn xài.” Anh cười lơ đãng, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt: “Không dễ đâu… Không mở cửa, tôi kiếm ai để ‘chơi’ ?” Kiều Tam cười mắng: “Rồi sớm muộn gì cậu cũng chết trên giường đàn bà thôi!” Anh không phí lời, hỏi thẳng: “Khi nào đi?” Kiều Tam khoác vai anh, cười cợt: “Gấp cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-son-thinh-dang/2752913/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.