🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ cây cầu lớn ngoài xa len lỏi qua ô cửa sổ, mơ hồ soi rọi vào bên trong.

Giữa không gian tối tăm, họ lặng lẽ mà cuồng nhiệt quấn lấy nhau.

 

Anh ôm lấy Trình Vân Thanh, một tay lướt nhẹ trên eo cô, môi ấm áp mơn trớn cần cổ, từng ngón tay thuần thục lần theo hàng cúc áo, chậm rãi cởi bỏ lớp quần áo vướng víu. Theo từng cử động của anh, thân thể cô dần hiện ra từ lớp vải, tựa như tuyết đầu mùa thuần khiết mà mềm mại.

Trình Vân Thanh ngửa đầu ra sau, để mặc anh hôn dọc theo vành tai, từng nụ hôn rơi xuống. Trong hơi thở hỗn loạn, cô ghé sát bên tai anh, giọng thì thầm khẽ khàng:

“Ngày mai em không đi làm.”

Anh khựng lại một chút, rồi giả vờ như không hiểu:

“Vì ở bên anh sao?”

“Không phải…” Cô thành thật đáp, giọng điềm nhiên:

“Em tạm thời bị đình chỉ công tác.”

Anh thoáng dừng động tác, rồi bật cười:

“Vậy lần này anh nghỉ phép xem như có lợi rồi, ngày nào cũng có em bên cạnh.”

Họ nhìn nhau cười, nụ hôn lại quấn quýt triền miên, hơi thở đan cài, nhịp đập hòa chung một nhịp. D.ục v.ọng dần dần chi phối tất cả.

 

Thân thể anh rắn chắc, vững chãi, nhưng trên làn da ấy vẫn còn in hằn những vết sẹo, vết thương cũ chồng lên những vết thương mới, giao hòa như một minh chứng của quá khứ. Trình Vân Thanh cúi đầu, ghé môi lên bờ vai anh, dịu dàng hôn lên vết thương đã lành.

“Còn đau không?” Cô khẽ hỏi, nhưng vừa dứt lời liền thấy hối hận, ánh mắt cụp xuống.

Anh nghiêm túc đáp:

“Không đau.”

 

Cô không nói gì nữa, đầu lưỡi mềm mại lướt nhẹ qua, để lại từng dấu vết dịu dàng. Một khoảnh khắc, hơi thở anh khựng lại, rồi đột nhiên kéo cô xuống theo cử động của mình. Trong lúc họ đổi vị trí trên giường, môi anh vẫn không ngừng lưu luyến trên làn da cô, từ sau gáy đến xương quai xanh, vội vã và khao khát.

Trình Vân Thanh nhìn lớp râu lún phún nơi cằm anh, mỗi lần chạm vào đều mang đến một cảm giác tê dại khó tả, vừa xa lạ, vừa cuốn hút đến mê hoặc…

Anh nhìn sâu vào mắt Trình Vân Thanh, nơi đáy mắt cô đan xen giữa sự kiên định và mềm mại, hai cảm xúc tưởng như mâu thuẫn, nhưng khi ánh mắt cô hướng về anh, lại hòa hợp một cách kỳ lạ.

Không biết vì sao, có lẽ vì căng thẳng hoặc một lý do nào khác, cơ thể cô khẽ cứng lại. Hơi thở anh nhẹ nhàng lướt dọc từ đầu gối xuống bắp chân cô.

Trình Vân Thanh bất giác co người lại như bị giật mình, nhưng ngay lập tức đã bị anh giữ lấy, những đầu ngón tay dịu dàng vỗ về.

 

Cổ tay cô mong manh đến mức anh có cảm giác chỉ cần hơi dùng lực là có thể làm đau cô. Suy nghĩ ấy khiến anh càng thêm cẩn thận. Anh cúi xuống hôn lên da thịt cô, nơi làn da nóng hổi thấm ướt mồ hôi, bàn tay anh men theo những đường nét mềm mại, quấn quýt với tay cô, đầu ngón tay đan vào nhau. Một lần nữa, hơi thở anh phả nhẹ bên môi cô, cuốn lấy cánh môi mềm, ngậm lấy đầu lưỡi cô trong nụ hôn sâu nồng nàn.

Giữa những nụ hôn triền miên kéo dài vô tận, Trình Vân Thanh nằm trên lớp tơ lụa trơn mịn, cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng. Cô chưa từng biết cơ thể mình lại có thể mềm mại đến thế, mềm đến mức dường như vượt qua mọi giới hạn của y học, tựa như hóa thành một đuôi cá, một dòng nước, dễ dàng tan vào biển cả d.ục v.ọng.

Cô gần như thất thần, đầu không ngừng ngửa ra sau, cảm giác bản thân đã mất hết kiểm soát. Trong cơn hỗn loạn, cô vô thức tìm kiếm thứ gì đó để bám víu, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh đã đỡ lấy cô, giữ vững sống lưng mong manh trong tay mình.

“Ôm chặt anh.” Anh nói, tay nhẹ nhàng lướt dọc theo từng đốt sống lưng cô, nơi đường cong nhô lên mềm mại như từng viên ngọc trai dưới đầu ngón tay.

Chóp mũi cô khẽ cử động, bất giác nhận ra mùi thuốc lá trên người anh đã phai nhạt đi rất nhiều. Thay vào đó, chỉ còn lưu lại hương sữa tắm hoa nhài cô đã từng đưa cho anh, mùi hương quen thuộc, nhẹ nhàng vương vấn.

Trong khoảnh khắc, cô chợt nhớ ra hình như hai ngày nay chưa từng thấy anh chạm vào điếu thuốc. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua như tia sáng chợt lóe rồi vụt tắt. Rất nhanh, cô buông bỏ mọi lý trí, toàn tâm toàn ý phó thác chính mình cho anh.

Anh kiên nhẫn tách nhẹ hai gối cô, rồi mặc kệ tất cả mà chìm sâu vào thân thể mềm mại ấy.

 

Tuyết đầu mùa tan chảy, thế giới bỗng trở nên tươi mới, dịu dàng và uyển chuyển hơn bao giờ hết.

Kh.oái c.ảm lặng lẽ như một hạt giống bị vùi sâu trong cơ thể, giờ đây chầm chậm thức tỉnh, nảy mầm, hồi sinh mãnh liệt. Cơn nóng rạo rực bùng lên, lan tỏa khắp nơi, hơi thở ướt át, da thịt quấn quýt, nơi nào cũng đẫm ướt và mềm mại.

Trên đời này, chẳng ai có thể khiến anh động lòng hơn cô. Lý trí cứng rắn như thép cũng hóa thành sợi tơ mềm trước sự dịu dàng ấy. Anh chợt nhớ đến một câu từng xem qua nhưng chưa bao giờ để tâm: “Ôn nhu là mồ chôn anh hùng.”

Bây giờ, anh mới thực sự hiểu được ý nghĩa của nó.

Nửa đêm, trời bắt đầu đổ mưa.

Mùa thu Giang Châu mưa nhiều, nhưng khác với những cơn mưa lớn tràn trề sức sống giữa mùa hè, mưa đêm nay nhẹ nhàng, êm dịu như thì thầm bên tai.

Trong tiếng mưa tí tách rơi, Trình Vân Thanh dần tỉnh giấc. Cô thấy anh đang dựa vào gối, ánh sáng từ màn hình điện thoại phản chiếu trên gương mặt trầm tư.

Cô lẩm bẩm hỏi:

“Anh đang xem gì thế?”

“Chỉ xem linh tinh thôi.”

Anh khẽ khép điện thoại lại, đưa tay ôm cô vào lòng, để cô tựa lên người mình.

 

Trên mạng, tin tức về “Sự kiện quỳ gối tại Bệnh viện số Ba Giang Châu” xuất hiện tràn lan. Anh đã tìm hiểu, ghép nối các mảnh ghép lại để hiểu toàn bộ câu chuyện. Anh biết Trình Vân Thanh có đủ năng lực để xử lý mọi chuyện, nhưng áp lực và tổn thương trong quá trình ấy chắc chắn không hề nhỏ. Sơn Huy đã giúp cô rất nhiều, không thể phủ nhận điều đó.

Nghĩ kỹ lại, dù lúc ấy anh không phải đi Vân Nam làm nhiệm vụ, nếu có ở bên cô, ngoài việc mang lại một chút an ủi tinh thần, có lẽ anh cũng không thể giúp cô nhiều hơn những gì Sơn Huy đã làm.

Xuyên qua khe hở của bức màn, Trình Vân Thanh nhìn thấy những giọt mưa lăn dài trên mặt kính, để lại những vệt nước trong suốt. Thời tiết thế này, dù anh có mệt mỏi đến đâu, giấc ngủ vẫn chẳng thể sâu.

Cô áp má vào vai anh, bàn tay dưới lớp chăn khẽ lướt dọc theo chân anh, dừng lại trên vết thương cũ do đạn để lại.

“Còn đau không?”

Anh khẽ đáp, giọng trầm thấp:

“Không đâu, hôm qua ngủ nhiều rồi.”

Một lát sau, anh chợt hỏi:

“Bác sĩ bị phơi nhiễm HIV sao rồi?”

Câu hỏi ấy khiến Trình Vân Thanh lập tức tỉnh táo hơn. Có rất nhiều chuyện cô cố ý không kể với anh, nhưng giờ nghĩ lại, cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

“Vừa rồi anh tìm đọc tin tức à?”

Anh không trả lời, nhưng sự im lặng chính là thừa nhận.

Nghĩ đến Lý Ngộ, lòng cô bất giác trĩu nặng. Dù xác suất xảy ra chuyện gần như bằng không, nhưng cô vẫn lo lắng.

“Phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể kiểm tra chính xác.” Giọng cô khẽ khàng, mang theo chút mệt mỏi.

Thấy cô như vậy, anh liền đổi chủ đề:

“Tết Trung Thu lần trước anh thất hứa, ba mẹ em…”

Trình Vân Thanh không để tâm lắm, cô rúc vào lòng anh, khẽ cười:

“Hôm nào anh đi cùng em, mình giải thích rõ ràng là được.”

Anh ôm cô vào ngực, cười khẽ:

“Họ sẽ không cấm cửa anh chứ?”

Cô bật cười:

“Ba mẹ em đều là người hiểu chuyện. Ngay cả Triệu Trị Bình, vị hôn phu cũ từng phản bội em, gặp lại họ vẫn có thể nói chuyện khách sáo vài câu. Anh đâu có phạm tội tày trời gì mà đến mức phải chịu đòn nhận tội.”

Anh ra vẻ nhẹ nhõm, thở phào một hơi:

“Vậy thì tốt rồi.”

Cô chậm rãi nói tiếp:

“Ba em là cán bộ ngành đường sắt, mẹ em là giáo viên cấp ba, cả hai đều rất coi trọng thể diện. Họ kết hôn qua mai mối, sống với nhau hơn nửa đời người theo kiểu tôn trọng nhưng xa cách. Hồi nhỏ, em luôn nghĩ cuộc sống của họ quá nhạt nhẽo, ngày nào cũng lặp lại chẳng có gì thú vị. Nhưng bây giờ, em không còn nghĩ như thế nữa.”

Trình Vân Thanh dường như có hứng thú nói chuyện, cô ngửa đầu hỏi:

“Còn anh thì sao? Ba mẹ anh thế nào?”

Liên Húc im lặng trong giây lát, rồi chậm rãi nói:

“Khi anh sáu tuổi, ba mẹ ly hôn. Không thể nói ai đúng ai sai, chủ yếu là vì mỗi người một con đường. Ba anh luôn ở trong quân đội, kỷ luật nghiêm khắc, còn mẹ thì muốn ra nước ngoài để phát triển sự nghiệp. Hôn nhân quân đội cũng không dễ để ly dị. Lúc đó trong nhà ngày nào cũng cãi vã, đến cuối cùng, dù tình cảm sâu đậm đến đâu cũng bị bào mòn. Sau này, ba anh nhanh chóng tái hôn, em gặp rồi đấy, Liên Trạch là em trai cùng cha khác mẹ của anh. Anh học trường quân đội từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp thì vào một đơn vị đặc biệt có cấp độ bảo mật cao. Nhiệm vụ liên miên, dần dần cũng mất liên lạc với mẹ, đã nhiều năm không gặp lại bà.”

 

Giọng anh trầm thấp, không nghe ra cảm xúc gì. Trong bóng tối, Trình Vân Thanh cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh. Cô đưa tay chạm vào cánh tay anh đang buông bên người, nhẹ nhàng gọi:

“A Húc.”

Anh như khựng lại trong giây lát, rồi nắm lấy tay cô, khẽ cười:

“Nghe em kể chuyện gia đình, anh cảm thấy rất hâm mộ. Anh bắt đầu ở nội trú từ rất sớm.”

Dừng một chút, anh lại tiếp tục:

“Anh hiểu ba mẹ, nhất là mẹ anh. Ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, không ai sinh ra đã có nghĩa vụ phải hy sinh vì người khác.”

Trình Vân Thanh không hoàn toàn đồng tình, cô nhẹ giọng phản bác:

“Nói thì vậy, nhưng chính anh lúc nào cũng ép bản thân phải hy sinh, chỉ là không bao giờ nói ra mà thôi.”

Anh không nhân cơ hội trêu đùa, chỉ khiêm tốn đáp:

“Anh không tốt như em nói đâu.”

Trình Vân Thanh khẽ cọ vào cổ anh, như để tựa sát vào gần hơn, rồi chậm rãi nói:

“Đó là điều em ngưỡng mộ nhất ở anh.”

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng:

“Lần trước mẹ anh gửi quà, địa chỉ gửi đi từ Đan Mạch. Có lẽ bà ấy thích cuộc sống bên đó.”

“Em nghe Liên Trạch nói, ba anh cũng là quân nhân?”

“Ừ, ông ấy đang ở Vân Nam.”

 

Trình Vân Thanh chợt nhớ lại khoảng thời gian lang bạt xa rời thế tục năm trước, trong đầu thoáng qua những khung cảnh đẹp đẽ, núi non hùng vĩ, hẻm núi lạnh lẽo, bầu trời xanh biếc cùng mặt hồ mênh mông bất tận.

Cô càng siết chặt vòng tay, dựa vào anh gần hơn, khẽ nói:

“A Húc, thật ra… em đã gặp anh ở Vân Nam.”

Anh thoáng ngạc nhiên.

“Khi nào?”

“Tại bệnh viện nhân dân Đằng Hướng.” Cô đáp, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Trước đây em đã thử hỏi anh, nhưng anh lại nói dối, bảo rằng chưa từng đến Vân Nam.”

Liên Húc lục lại ký ức, nhíu mày xác nhận:

“Là ở gần phố Vĩnh Ninh, chỗ sạp bán ngọc thạch?”

 

Ở Giang Châu, thân phận ngụy trang của anh là một thanh niên từng lầm đường lạc lối, ra tù không tìm được lối đi mới nên đành dấn thân vào xã hội đen. Vì quê anh vốn ở Triều Châu, giao tiếp bằng phương ngữ không gặp vấn đề gì, các điều kiện đều phù hợp, thế nên mới được chọn thực hiện nhiệm vụ này.

Vốn dĩ đó không phải cuộc đời thật của anh, nên trước mặt Trình Vân Thanh, anh chưa từng kiêng dè hay chủ động nhắc tới.

“Ừ, chính là lần đó.” Trình Vân Thanh bật cười.

“Hôm đó em tình cờ đến bệnh viện thăm bạn. Sau này, em từng định nhờ một người bạn bên đó kiểm tra bệnh án của anh, nhưng chẳng tìm được gì cả.”

Liên Húc giải thích:

“Bên trên đã xử lý sạch, xóa mọi dấu vết từng tồn tại.”

Trình Vân Thanh không quan tâm chuyện đó, chỉ nhẹ giọng nói tiếp:

“Hôm ấy, anh rơi vào trạng thái hôn mê sâu, có lẽ là do dùng quá liều…”

Liên Húc im lặng.

Đó chính là lần anh vừa rút khỏi nhiệm vụ trước, một chiến thắng thảm khốc. Lâm Tiêu bị lộ thân phận và hy sinh, ch*ết ngay trước mặt anh. Anh đã đi một vòng qua quỷ môn quan, may mắn nhặt lại mạng sống, được người ta đưa vào bệnh viện.

Không ngờ rằng, ngay từ lúc đó, anh và Trình Vân Thanh đã vô tình lướt qua nhau.

Anh vốn không tin vào số mệnh, cho rằng đó chỉ là mê tín, rằng mọi thành bại đều do con người quyết định. Nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy có lẽ vận mệnh thực sự đã được sắp đặt từ trước.

Giữa họ chắc hẳn có một sợi dây liên kết vô hình, sâu đậm đến mức dù đi bao xa, vòng vo thế nào cũng lại gặp nhau. Như thể có một bàn tay vô hình của số phận đang âm thầm an bài, kéo họ lại gần nhau, để rồi từng chút một trở nên gắn kết, trở nên thân mật, không thể tách rời.

Thấy anh im lặng quá lâu, Trình Vân Thanh khẽ lên tiếng:

“Không thể nói phải không? Em không hỏi chi tiết, chỉ muốn biết, có phải lần nào cũng vậy không…”

Câu nói đứt quãng. Cô không nói hết được, vì dù anh có phủ nhận, thì câu trả lời cũng chỉ là một sự trấn an, là cách để xoa dịu cảm xúc của cô. Nhưng sự thật vẫn ở đó, trần trụi và không thể chối bỏ, mưa bom bão đạn, sống còn chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh, làm gì có chuyện không nguy hiểm?

Hình ảnh Lâm Tiêu trước lúc hy sinh vẫn còn rõ ràng trong tâm trí Liên Húc. Tang phục trắng đen, huân chương sáng chói giữa những đóa hoa tươi, nghi thức vinh danh người đã khuất… Tất cả như hai thế giới song song, đan cài vào nhau, từng chút từng chút thấm vào ký ức, không cách nào phai nhạt.

Liên Húc nhắm mắt, buộc mình thoát ra khỏi cảm xúc nặng nề, dịu giọng trấn an cô:

“Trong đội, phần lớn nhiệm vụ đều an toàn. Khi cần nằm vùng, bọn anh cũng chỉ hành động sau khi đã có thông tin xác thực. Không phải lúc nào cũng bấp bênh, không có gì chắc chắn như thế đâu.”

Trình Vân Thanh tò mò hỏi:

“Ngày thường công việc của anh có phải bao gồm tuần tra ở biên giới không?”

Nghe cô dùng từ này, anh không nhịn được bật cười.

“Anh không phụ trách tuần tra. Biên giới Trung Quốc rất dài, phần lớn chỉ có các cột mốc đánh dấu, hơn nữa đường nhỏ thì chằng chịt, lính biên phòng cũng di chuyển theo ca. Người dân vùng biên giới đều nắm rõ quy luật, nên cũng không thể canh giữ kín kẽ hoàn toàn. Sau này có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi xem.”

Cô khẽ chớp mắt, bỗng thấy sống mũi cay cay. Ngẩng đầu lên, cô nhẹ nhàng áp môi vào cằm anh, một cái chạm rất khẽ, như muốn xác nhận rằng anh đang thực sự ở đây, ngay bên cạnh cô.

Anh không nói gì, chỉ cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi đều đều, sắc trời âm u, nặng nề.

 

Một buổi sáng như thế này, không cần đi làm, nhắm mắt lại là trời đã tối. Hoàn hảo nhất để ngủ nướng.

“Vân Thanh” Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói thấp trầm, mềm mại mà vương chút quyến luyến.

“Ừm?” Cô đã mơ màng, khẽ đáp lại.

“Chúng ta đi Vân Nam đi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.