Tắm cho Thanh Duy rất mất thời gian. Trời đương rét căm mà nàng còn đang bệnh, phải đốt chậu than sưởi ấm phòng mới dám cởi đồ cho nàng.
Giang Từ Chu kiên nhẫn đợi phòng ấm lên mới ôm Thanh Duy đi vào. Y không ở bên cạnh khi nàng tắm, mà giao Thanh Duy cho Lưu Phương và Trú Vân rồi rời đi.
Trong phòng tắm nước chảy róc rách, ánh chiều tà dưới khe cửa nhạt dần, cho tới khi bầu trời tối hẳn, trong phòng tắm mới cất tiếng: “Xong rồi ạ.”
Giang Từ Chu cầm khăn tới đón, Thanh Duy đã mặc đồ trong, y quấn khăn tắm quanh người nàng rồi trở ôm về giường.
Tóc nàng vẫn còn ướt, Giang Từ Chu tháo khăn ra để nàng tựa vào lòng mình, nhẹ nhàng lau khô cho nàng.
Y xuất thân cành vàng lá ngọc, cả cuộc đời chưa từng chăm sóc ai, gần đây mới bắt đầu học, nhưng cũng không thấy có gì khó.
Tóc Thanh Duy rất nhiều, vừa dày vừa mượt, dân gian có câu tóc xanh như suối, có lẽ là để miêu tả nàng.
Nhưng những ngày qua nàng gầy sọp hẳn đi, ngoài một bát cháo trắng mỗi ngày, thái y không cho phép đút nàng ăn nhiều, cũng đút rất ít nước, nói sợ bệnh nhân bị nghẹn. Giang Từ Chu lo nếu cứ như vậy nàng sẽ không chịu nổi mất, nên mỗi khi đêm về không còn người ngoài, y rất muốn gọi nàng là Tiểu Dã, muốn đánh thức nàng dậy.
Lau khô tóc xong, Giang Từ Chu để Thanh Duy ngồi dựa vào thành giường, khẽ gọi: “Tiểu Dã?”
Thanh Duy không phản ứng.
Thế là Giang Từ Chu múc một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/2531569/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.