Thư được nhét vào ống trúc, chim cắt vỗ cánh chao liệng vài vòng trên không, vụt qua bầu trời Đông An thẳng hướng kinh thành.
Màn đêm buông bao phủ toàn Đông An, nhưng từ góc nhìn của chim cắt vẫn còn rất nhiều nhà chong nến thắp đèn, trong số đó có một trang viên khang trang rộng lớn. Một người mặc áo choàng huyền ưng xuống ngựa trước cửa, sải bước vào trang viên.
Người này chính là Huyền Ưng vệ được Tạ Dung Dữ cử đến dinh quan nghe ngóng tin tức.
“Bẩm Ngu hầu, Khúc Hiệu úy vừa về dinh quan là xảy ra tranh chấp với Tiểu Chương đại nhân, đã tiết lộ sơ về vụ án của Sầm Tuyết Minh cũng như cái chết của Thẩm Lan cho Tiểu Chương đại nhân biết rồi.”
Chương Lộc Chi lập tức hỏi: “Tiểu Chương đại nhân có đề cập tới chuyện gì không?”
Huyền Ưng vệ lắc đầu, “Trông Tiểu Chương đại nhân có vẻ không biết sự tình, nghe xong thì rất ngạc nhiên.”
Tạ Dung Dữ hỏi: “Còn Phong Nguyên?”
“Phong Nguyên tướng quân cũng không nói gì, Khúc Hiệu úy nghi ngờ bọn họ kiếm cớ bí mật truy tìm Sầm Tuyết Minh, Phong Nguyên tướng quân đứng ra giảng hòa, nói bọn họ thực sự chỉ điều tra án, còn sắp dẫn binh đến mỏ Chi Khê.”
Chương Lộc Chi cười lạnh: “Dẫn binh? Đóng kịch cũng ra ngô ra khoai nhỉ.”
Mọi người trong thư phòng tiếp tục im lặng.
Manh mối về “vịt” quá mơ hồ, tuy đã tiếp tục thu hẹp phạm vi nhưng e rằng vẫn phải mất mười ngày nửa tháng mới có đột phá. Vốn dĩ để Khúc Mậu nhúng tay vào là vì hi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-van-dai/2531579/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.